nhóm dịch: bánh baoKhương Vãn mua phiếu tàu, phiếu tàu cũng được phân cấp giống như phiếu tàu hỏa, chuyến tàu sớm nhất đến Hoa Thành khởi hành ba ngày sau, cô mua hai phiếu hạng nhất.
Ở phụ cận bến tàu tìm nhà khách, nhanh chóng thay quần áo ướt trên người ba đứa nhỏ, Khương Vãn vội vàng ra ngoài điều tra.
“Thím, thím sẽ không vứt bỏ chúng cháu ở lại không cần nữa chứ?” Cố Tiểu Đao đi theo đến cửa, đáng thương hỏi.
Trong lòng nhóc con còn nhớ rõ lời nói hung dữ của bác hai: Thím sẽ bán bọn họ giữa đường!Khương Vãn mặc áo choàng mưa xong, thì để lại túi xách có giấy chứng nhận kết hôn, chỉ mang theo chút tiền lẻ, cười nói: “Gia sản đều đặt ở chỗ mấy đứa rồi, thím chạy không thoát.
”***“Đồng chí, phiền anh giúp tôi điều tra, có lẽ là bỏ sót?” Văn phòng đại học y khoa Tần Xuyên, Khương Vãn lại một lần nữa khẩn cầu chủ nhiệm quản lý.
Đồng chí đeo kính tức giận đưa danh sách cho cô, “Chính cô đã xem ba lần, tôi cũng gọi điện thoại cho giáo viên chủ nhiệm các khoa, ba khóa trước ba khóa sau, đều không có bạn học tên Khương Vãn có hộ khẩu thành phố Kinh, đừng nói thành phố Kinh không có, ngay cả nữ sinh tên “Khương Vãn” này cũng không có một người!”Khương Vãn chết lặng đi ra khỏi đại học y khoa Tần Xuyên, nơi này không có Khương Vãn, vậy cha mẹ và người nhà của cô đâu? Họ vẫn còn tồn tại chứ? Đáng tiếc hiện tại cô không tới thành phố Kinh được, không có biện pháp điều tra nơi đó có người nhà cũ của cô hay không.
Mưa lớn trên mặt, không ai nhìn thấy nước mắt của cô đang không rơi xuống.
Lần trước cô khóc là ngày tro cốt Cố Bắc Xuyên được đưa tới, Khương Vãn lau nước mưa cùng nước mắt trên mặt, cuộc sống còn phải sống tiếp.
Từ nay về sau, cô chỉ có thể làm Khương Vãn, dùng cái tên Khương Vãn này sống sót.
***“Thím ơi, thím về rồi!” Cố Tiểu Ngư từ trên giường nhà khách nhảy xuống, nhào vào trong ngực Khương Vãn, “Ha ha, cháu đã nói thím sẽ không chạy mà, bởi vì cháu giấu chứng minh của thím, không có chứng minh thì không thể ở khách sạn, thím không thể chạy được.
”.