TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Anh Không Thương Em Đâu Anh À!
Chương 54: 54: Đừng Chạm Vào Tôi


Giữa một đại sảnh rộng lớn xa hoa với những người đàn ông ăn mặc sang trọng và những cô gái với bộ cánh đẹp lộng lẫy cũng không thể làm mờ nhạt đi được vầng hào quang sáng rọi của cặp vợ chồng nhà họ Vương.
Họ nhìn một nam một nữ sóng vai nhau thắm thiết, không khỏi thốt lên những lời khen ngợi.
“Vương tổng, ngài cũng đến rồi sao? Nghe nói hôm nay buổi tiệc này có sự góp mặt của ngài, tôi đã phải thu xếp công việc ngay để đến đây.”
“Vương tổng và phu nhân cùng đến, đúng là càng khiến cho quyết định tham gia buổi đấu giá này của tôi thêm đúng đắn.”
“Vương phu nhân, ngài thật tuyệt vời trong bộ đầm này.”
Hiểu Phù mỉm cười lại với những phu nhân lớn tuổi của các chủ tịch tập đoàn khác, cũng trả lời lại đôi ba câu.
Bỗng nhiên cô cảm thấy một bên tay mình bị Vương Đề Hiền siết chặt lấy, kẹp vào giữa cánh tay và mạn sườn của anh.
Dù bên ngoài cô cẩn thận không biểu hiện bất cứ cử động nào, nhưng thực chất cô luôn cố để giãy ra khỏi người của Vương Đề Hiền.
Nhưng sức anh quá lớn, lực tay lại mạnh, một người con gái vốn mảnh người như cô không có sức để cự lại với anh.
Hiểu Phù cố đè nén sự ngứa ngáy và khó chịu trong lòng mình, đợi đến khi đám người bắt đầu tản ra, Hiểu Phù ngay lập tức kéo Vương Đề Hiền đi vào trong một đoạn hành lang tối, thẳng thừng buông người anh ra.
Vương Đề Hiền sớm đã quen với sự phũ phàng mạnh bạo từ cô nên cũng không cảm thấy gì, thấy cô vì hành động mạnh quá mức ban nãy mà thân thể hơi liêu xiêu, anh lập tức như phản xạ mà vươn tay đến đỡ lấy cô, liền nhận phải một cái gạt tay lạnh nhạt từ Hiểu Phù.
“Đừng, đừng chạm vào tôi.

Tởm lắm.”
Hiểu Phù nhàn nhạt nói, vừa đứng cách xa ra với Vương Đề Hiền.
Cánh tay giơ đến giữa không trung liền khựng lại, như bị gãy mà buông thõng xuống, giấu ra sau lưng.
“Ừm.


Anh xin lỗi.” Vương Đề Hiền gãi gãi lên sống mũi.
Hiểu Phù không quan tâm tới sự buồn bã hiện lên trong đáy mắt của anh, cô chỉ cảm thấy, những thứ mà anh bày ra trước mặt cô đây, cả sự quan tâm hay sự chiều chuộng đều vô cùng giả tạo.
Cô không muốn có bất kì động chạm nào vào người của Vương Đề Hiền.
Vì một số trường hợp mà vài lần cô bắt buộc phải dựa gần vào anh, những lúc ấy, Hiểu Phù có cảm giác như bị kiến bò trên khắp cả người mình vậy.
“Tôi không muốn nhắc lại đâu.

Rất nhiều lần tôi đã nói với anh…”
“Em nói với tôi rằng không được có bất kì hành động thân mật nào giũa hai chúng ta khi ở chốn đông người.

Em còn nói ở gần tôi, em cảm thấy buồn nôn.”
Vương Đề Hiền nói liền một mạch, chỉ là tông giọng của người đàn ông càng lúc càng trầm xuống vẩn đục, như anh đang nhịn nhục sự cay đắng trong lòng.
Hiểu Phù không nói thêm điều gì nữa, cô không nhìn anh mà rời khỏi ngõ hành lang tối, một mình tự đi tới đại sảnh.
Một lúc sau, Vương Đề Hiền mới đi vào sau, anh tìm chỗ ghế mà Hiểu Phù đang ngồi mà ngồi xuống ở bên cạnh.
Bỗng nhiên cô đẩy người anh ra, chen thêm cái túi xách ở giữa ngăn cách.
Anh bật cười, nhưng nụ cười ấy không giấu nổi sự thống khổ.
Đến bây giờ, anh vẫn không hiểu tại sao mối quan hệ giữa hai người lại trở nên tồi tệ như vậy.
Anh biết chính mình đã gây tổn thương đến Hiểu Phù rất nhiều, làm cho cô đau khổ.
Anh đã cố gắng hết sức để bốn năm hôn nhân sẽ bù đắp được những thiếu sót về tình cảm cho cô, nuông chiều cô, trao cho cô mọi điều tốt nhất mà anh có.
Nhưng bốn năm qua hình như vẫn chưa đủ để khiến cho cô nguôi ngoai đi được cảm giác căm ghét.

Là anh sai.

Anh khiến cho cô thấy đau đớn.

Nhưng phải có một điều nào đó mới có thể khiến cho Hiểu Phù từ chối mọi tình cảm từ anh được chứ?
Bao năm qua, anh luôn cảm thấy thái độ thù địch của Hiểu Phù rất cay nghiệt, nhưng anh không biết mình đã từng làm gì cả, anh có cảm giác chuyện này có uẩn khúc.
Vương Đề Hiền khẽ liếc nhìn Hiểu Phù, nhìn người vợ của mình, nhìn vào đôi mắt vô hồn không có lấy một chút ánh sáng nào.
Bạc môi mỏng hơi mím lại, anh quay đầu nhìn lên sân khấu sáng đèn đã bắt đầu nổi nhạc lên.
Một người MC thấy đã đến giờ liền hô lên một tiếng đầy phấn khích, sau một hồi mở đầu, ông ta hào hứng hướng mọi người đến sau cánh gà, nơi mà một cô người mẫu xinh đẹp bước ra với trên cổ và tay đeo kim cương màu vàng tuyệt đẹp.
“Đây là kim cương The Canary Diamond với màu vàng tươi ấn tượng.

Dưới bàn tay chế tác tinh xảo của người thợ bạc tài hoa gốc Pháp, viên kim cương quý giá ấy đã trở thành một món đồ trang sức lộng lẫy tôn lên được vẻ đẹp người sở hữu.


Giá khởi điểm là 40 triệu đô!”
Ngay lập tức, bên dưới khán đài như bùng nổ.

Mọi người thi nhau giơ chiếc bảng hiệu mà thét giá.
“40,5 triệu!”
“41 triệu!”
“45 triệu!”
Vương Đề Hiền nhìn những vị phu nhân phú quý đều mê mẩn món trang sức đang được đấu giá, liền ghé sát đến gần Hiểu Phù, hỏi cô.
“Em có muốn nó không? Anh tặng em.”
“Không.” Cô thờ ơ trả lời.
Hiểu Phù không có hứng thú với mấy món đồ trang sức.

Nhưng Vương Đề Hiền còn có thể thấy được lí do một phần là vì cô không thích những món quà anh tặng, bất kể là thứ gì, cứ là do tay anh gửi đến, cô đều sẽ gạt đi.
Vương Đề Hiền lại dựa lưng ngồi vào chỗ ghế cũ, nghe giá tiền cuối cùng được thét lên.
“61,5 triệu.

Còn có ai ra giá cao hơn không?”
“61,5 triệu lần một.

61,5 triệu lần hai.

61,5 triệu lần ba… Xin chúc mừng! Món trang sức này đã thuộc về quý ngài mang số 1763!”
Một người đàn ông bận tây trang đứng lên trong những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người.

Người mẫu mang theo chiếc vòng cổ và chiếc nhẫn quay lại sau cánh gà.

Lần lượt từng món tráng sức khác cũng lần lượt được bày ra đấu giá.
Trong suốt tất cả quá trình ấy, Vương Đề Hiền đều để ý đến nét mặt của Hiểu Phù.

Cô luôn trong tình trạng chán nản, đôi khi còn không kiêng dè mà giơ tay che miệng ngáp một tiếng.
Đoán rằng cô mệt rồi, anh khẽ lấy điện thoại nhắn tin cho người tài xế đi xe chờ ở dưới cổng ngoài, chuẩn bị đưa cô về lại nhà.
Món kim cương cuối cùng cũng đã được đưa ra đấu giá.
Đó là viên kim cương The Oppenheimer Blue Diamond với màu xanh lam huyền ảo, những đường viền khúc rất tinh xảo, rất quyền lực, giá khởi điểm là 57, 6 triệu đô.
Vương Đề Hiền nhìn cả hội trường nhốn nháo thi nhau ra giá tiền lại nhìn đến đôi nhẫn đang được trưng bày cẩn thận trong lồng kính vững chắc đó.
Cũng thường thôi, anh không có hứng thú.

Chắc là Hiểu Phù cũng cảm thấy như vậy.

Nên về thôi.
Vương Đề Hiền quay đầu sang nhìn cô, bỗng cả người anh khựng lại, nhìn đôi mắt của Hiểu Phù mở to đầy kinh ngạc nhìn đôi nhẫn cưới ấy.
Giá được thét ra lúc ấy đang dừng lại ở 85 triệu đô..


Đọc truyện chữ Full