TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bạn Trai Nhặt Được
Chương 6: 6: Trở Lại Trường Trung Học


Editor: Cafe26Những ngày tháng 4, hoa anh đào nở rộ, gió nhè nhẹ thỏi, những cánh hoa trải đầy những lối nhỏ.

Đã một tháng trôi qua kể từ khi Lạc Thiển hồi sinh lại.

Lúc Lạc Thiển học trung học cơ sở, cha mẹ trong lúc tham gia đội cứu trợ y tế quốc tế do gặp phải tai nạn mà qua đời, ông nội là người thân để cô sống nương tựa cũng qua đời vì bạo bệnh tháng vào trước.

Cô được đồng đội của ông nội là ông Lục nhận nuôi, ông Lục cũng biết cô năm nay học lớp 11, và muốn đổi trường học khác tốt hơn cho cô, khi cô chuẩn bị chuyển trường thị phát hiện ra Quý Sanh ở trường này.


Ngày đó, cô bởi vì bị con nhà họ Lục bỏ lại giữa đường, đành phải tự mình đi học, nhưng khi đi ngang qua con hẻm nhỏ kia, thì bị cái chàng thiếu niên đột nhiên nhảy ra từ tường dọa cho sợ tới mức ngã nhào xuống đất.

Chàng thiếu niên đó ngược sáng, như gió lớn thổi qua, cánh hoa bay tán loạn đánh vào mặt cô, khuôn mặt thiếu niên cũng rõ ràng xuất hiện trước mắt cô.

Mãi đến khi thiếu niên kia mặt không chút biểu tình nói: “Xin lỗi”.


Cô mới chậm rãi hồi phục tinh thần lại.

“Này, bạn học, cậu bị dọa tôi chết khiếp sao” Ngay sau đó lại nhảy xuống hai cậu thiếu niên khác, một cậu đi tới trước mặt Lạc Thiển đang ngồi xổm trên mặt, lắc lắc tay trước mắt cô, như ý tạo sự chú ý với cô.

Lạc Thiển làm ngơ như không thấy không thấy cánh tay trước mắt cô, chỉ nhìn về phía Quý Sanh thời niên thiếu kia không xác định kêu một tiếng: “Quý Sanh?”Cậu thiếu niên bị gọi tên nhíu đôi mày, rồi mới quay đầu nhìn về phía cô, bỗng trong lòng nổi lên một cảm giác kỳ quái, không biết có phải là có cái gì đó ám ảnh, loại cảm giác kỳ quái này cũng chỉ là xuất hiện trong nháy mắt, cậu cũng không có suy nghĩ nhiều, nhìn đồng phục trên người cô liền biết bọn họ học cùng một trường, cho nên quen biết cậu cũng không có gì kỳ lạ gì.

Cậu thiếu niên vừa rồi bị Lạc Thiển làm ngơ cười tóa lên, lui về bên cạnh Quý Sanh, vỗ vỗ lên vai cậu nói: “Haiza, vẫn là Quý Sanh cậu tiếng tăm lớn à!”“Chính là, người ta ngay cả một nhìn cũng thèm để ý tới chúng ta, đúng không Diệp Thanh?” Phương Tử Châu trêu ghẹo nói.

.


Đọc truyện chữ Full