Lật Hạ bước dần vào đại sảnh, nơi tổ chức yến hội.
Đôi mắt liếc nhìn hình bóng của mình phản chiếu một cách rõ ràng qua cửa kính.
Lễ phục đen, ngắn trên người khiến làn da vốn rất trắng của cô, cộng thêm đời sống thực vật chỉ có thể nằm im một chỗ suốt mười ba tháng trên giường bệnh của cô càng thêm nổi bật, trông thế nào cũng hơi giống quỷ hút máu.
Mái tóc ngắn được chải gọn gàng, một nửa buộc, một nửa xõa tung bồng bềnh.
Trên người không hề có bất kì đồ trang sức nào, ngoài sợi dây buộc tóc trắng tinh trên đầu.
Trang sức màu trắng, lễ phục màu đen đem lại cho cô cảm giác không tồi.
Y phục thế này giống như đang phải vội vàng về nhà chịu tang này vừa vặn lại là bộ đồ thích hợp nhất để mặc khi Lật Hạ tham gia bữa tiệc liên hoan vốn được tổ chức nhằm chúc mừng em gái cùng cha khác mẹ của cô, Phó Ức Lam, đạt được vị trí thứ năm trong cuộc thi sáng lập quỹ nhằm mô phỏng thị trường đầu tư chứng khoán, giải xuất sắc dành cho cho người trẻ tuổi diễn ra trên khắp cả nước.
Nhưng thật ra hôm nay, ngoài Phó gia còn có rất nhiều người cùng nhau đến ăn mừng việc vui, trong đó có cả người cha không công bằng của cô.
Dù trong lòng không muốn đi, nhưng chỉ cần chỗ nào có Phó Ức Lam xuất hiện, cô đều luôn muốn đến đó đoạt danh tiếng.
Lật Hạ nhìn thấy được không ít lời chúc mừng được viết trên tấm bảng treo bên ngoài, khóe môi khẽ con, khinh bỉ nghĩ thầm, hẳn là đám người này rất rỗi việc.
Trước đại sảnh, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng của cô hướng về phía Phó Ức Lam, lúc này đang đứng trên đài hội nghị, phát biểu cảm nghĩ của mình sau khi đạt được giải thưởng từ cuộc thi.
Quả thực là một con người khiến cho vạn chúng chú mục, tinh quang sáng chói* mà.
*muôn người chú ý, ánh sao sáng chói.
Phó Ức Lam rất đẹp, rất thuần khiết, hơn nữa còn thông minh.
Con gái của một tiểu tam lại có thể đẩy cô rơi vào tình trạng như bây giờ, thật đúng là không có thiên lý.
Cô ta có một người ba anh tuấn, một người mẹ thuần khiết như bạch liên, một người dì nhỏ độc ác, còn có một chị gái vừa ôn nhu nhã nhặn lại lịch sự.
Hơn nữa, tất cả những đặc điểm như xinh đẹp, thuần khiết, ôn nhu, độc ác đó lại được tập hết cả trên người Phó Ức Lam.
Trông bọn họ thật giống một gia đình năm người vui vẻ, hòa thuận.
Lật Hạ nhìn cô ta, nhịn không được liền nghĩ, nếu không phải năm đó ba thuận theo lời mẹ đem hết tiền vốn và nhân lực đầu tư vào kinh doanh, thành lập nên thương nghiệp lớn, trở thành kẻ có tiền, làm sao Phó Ức Lam được tiếp nhận nên giáo dục tốt như bây giờ? Làm sao cô ta có thể đạt được thành tựu như ngày hôm nay? Có tài có mạo, có phẩm có đức, vừa thông minh lại xinh đẹp.
Lại nói, ngày trước Lật Hạ cũng không biết rõ những chuyện này, cho nên, tuy quan hệ giữa hai người không được tốt lắm, nhưng cô cũng không đến mức chán ghét cô ta.
Loại nữ sinh vô cùng hoàn mỹ này, chính là loại khiến người khác yêu thích đến mức không muốn buông tay.
Mà càng hoàn mỹ thì càng trở nên hư ảo vì thế cũng để lại không ít dấu ấn.
Tuy nhiên, với người từng trải qua nhiều chuyện trong đời như Lật Hạ thì lại không có chút ấn tượng gì đối với loại con gái ngoan ngoãn như thế.
Nhưng bây giờ thì khác, Lật Hạ có ấn tượng đặc biệt sâu sắc đối với cô ta.
Bởi vì từ lúc này, Phó Ức Lam và cả Phó gia chính là đối thủ của cô!
Lịch Hạ dạo bước trong đại sảnh, bước chân trước sau như một đều nhẹ nhàng như mang theo hơi gió.
Trên người chứa lệ khí hiếm thấy.
Trước lúc mẹ chưa nhảy lầu, cô là đứa con phản nghịch không chịu bị quản thúc.
Nhiều năm lăn lộn cùng những người bạn được xem là "bất lương" trong mắt người lớn, khó tránh khỏi việc trên người nhiễm phải hơi thở xấu xa.
Ba, mẹ và chị gái Lật Thu thường nói bề ngoài của cô trông phản nghịch tà ác, nhưng thực ra lại có một tâm hồn thuần lương.
Duy chỉ vào lúc này, Lật Hạ mới biết được, không phải là cô thuần lương, mà là ngu xuẩn.
Lúc gặp tai nạn giao thông, cô đang ở cùng một nơi với chị gái.
Sau chuyện ấy, ký ức của Lật Thu không hiểu vì lý do gì mà ở trong đầu cô.
Còn cô, sau khi thoát khỏi đời sống thực vật, tỉnh dậy khỏi giấc ngủ say kéo dài 13 tháng, thì liền có cảm giác giống như mình vừa sống lại.
Từ đây, cô thấy được quãng thời gian 23 năm mà Lật Thu đã trải qua, thấy được nửa đời trước của chị ấy đã phải đối địch với rất nhiều người, kể cả người ba tao nhã trong ấn tượng, kể cả cái người không có dấu ấn gì đặc biệt đối với cô như Phó Ức Lam.
Tầm nhìn trở nên rõ ràng, những chuyện mà Lật Hạ không để ý, bi kịch của cô, bi kịch của chị và bi kịch của mẹ, tất cả đều bắt nguồn từ bọn họ.
Mà chính xác hơn thì đều tại Phó Ức Lam!
Lúc Lật Hạ lên 10, ba của cô làm mẹ tức giận, sau đó bị mẹ cố chấp đuổi ra ngoài, lúc này mới kết hôn thêm một lần nữa, cho mẹ của Phó Ức Lam một danh phận.
Trước đó, ông đã từng lấy danh nghĩa cháu gái họ hàng xa đưa Phó Ức Lam đến Lật gia để nuôi trong nhà, cho học trường tiểu học dành cho quý tộc giống như Lật Hạ, ở phòng tốt nhất, hưởng thụ loại sinh hoạt tốt nhất.
Khi đó mẹ Lật Hạ cho rằng cô ta thật sự là cháu gái thân thích trong nhà, luôn chú ý quan tâm, chị Lật Thu cũng đối xử với cô ta rất tốt.
Thế nhưng, trên đời này lại có một loại người thích lấy oán trả ơn.
Phó Ức Lam từ khi còn nhỏ đã biết rõ thân phận thật của mình, ở trong nhà của ba, lại phải gọi ba là bác, cô ta nào có cam tâm?
Mẹ và chị gái của cô ta phải trải qua cuộc sống nghèo khổ, mà người vợ hợp pháp của ba là một nữ cường nhân, từ trong ra ngoài đều phong quang vô hạn; hai người chị cùng cha khác mẹ ở Lật gia càng rực rỡ, trong mắt những người bạn cùng lớp họ chính là thiên chi kiều nữ, đi đến nơi nào cũng đều là đối tượng được mọi người hâm mộ.
Trong khi đó Phó Ức Lam lại có một người ba không danh chính ngôn thuân.
Dựa vào cái gì?
Mặc kệ người vợ chính thức của ba và chị gái cùng cha khác mẹ đối với cô ta tốt như thế nào, bởi vì cô ta nghĩ những thứ kia đều là lẽ dĩ nhiên.
Cô ta cũng là con gái của ba.
Lật Thu và Lật Hạ lúc nhỏ được sống một cuộc sống rực rỡ như thế, vốn phải chia cho cô ta một phần, chứ không phải dựa vào cách thức gởi nuôi này.
Bọn họ thì sống tốt đẹp, mà những thứ dành cho cô ta đều là khinh bỉ, là bố thí! ! !
Phó Ức Lam oán hận cái nhà này nên càng cố hết sức để châm ngòi mọi mối quan hệ trong gia đình.
Cô ta luôn làm cho trên người mình có nhiều vết thương chồng chất, sau đó gạt ba, nói dối là dì và các chị làm như vậy.
Ba có tức giận nhưng không hé ra nửa lời, nhưng bất mãn đối với vợ và con gái của mình ngày càng tăng lên.
Cho đến ngày cậu của Lật Hạ từ nước ngoài trở về, mang theo hai bộ gồm mấy trăm con búp bê tạo hình không giống nhau cho hai chị em kia, nhưng không có phần của Phó Ức Lam.
Phó Ức Lam oán hận nghĩ, chính vì mẹ của Lật Hạ không nói cho cậu biết gia đình bọn họ còn có một cô bé nên mới khiến cho cô ta phải thất vọng, chịu đau khổ như thế.
Chuyện này thật là quá bất công!
Tối đó, cô ta đâm nát kính mắt của 100 con búp bê tạo hình vừa được cậu tặng cho Lật Hạ, bày toàn bộ mọi thứ ở khắp bậc thang.
Đêm khuya thức dậy, Lật Hạ đi WC thấy được thì bị dọa tới kinh hồn, lăn từ thang trên cao lăn xuống, trán đập thật mạnh vào các bậc thang, phải đưa đến bệnh viện.
Cũng chính hành động này đã khiến mẹ và người chị Lật Thu trưởng thành sớm của Lật Hạ phát hiện ra vấn đề,bắt đầu điều tra.
Về sau, thân thế của Phó Ức Lam được đưa ra ngoài ánh sáng, bị mẹ của Lật Hạ đuổi ra khỏi cửa cùng với người ba Phó Hâm Nhân.
Nhưng mẹ cùng chị gái lại không nỡ giải thích vì sợ việc này sẽ biến thành ác mộng của cô cho nên từ đầu đến cuối đều nói dối Lật Hạ.
Về sau thấy ba gây dựng lại gia đình, mẹ Lật Hạ nghĩ, người đàn ông này không phải là của mình, nhưng tốt xấu gì cũng là cha của con gái, mà Lật Hạ rất thân với ba, vì vậy cũng không muốn nói xấu chồng trước mặt con gái.
Dù sao, chuyện hai người ly hôn đã tạo thành vết thương trong lòng con bé, bà cũng không muốn xát thêm muối vào.
Đợi
đến lúc con gái trưởng thành tự nhiên sẽ hiểu được.
Cho nên, sau 10 tuổi, Lật Hạ vẫn còn liên lạc với ba mình, thỉnh thoảng cũng đến Phó gia hỏi thăm sức khỏe của bà nội và ba.
Lúc ấy, cô nào có biết rằng, đứa em gái Phó Ức Lam giống như đóa sen trắng xinh đẹp kia, kì thực là một người vừa đê tiện vừa hiểm độc.
Năm cô học cấp 3, Lật Hạ cùng mẹ cãi nhau, giữa lúc đêm khuya chạy ra ngoài.
Ở trong quán rượu xảy ra việc ngoài ý muốn.
Cô chỉ tự trách mình, nhưng lại không biết, chị gái Lật Thu từng âm thầm điều tra, mặc dù không có bằng chứng, nhưng nghe người ta nói mọi chuyện là do Phó Ức Lam thiết kế.
Cho đến nay vẫn không biết rõ nguyên nhân.
Lạt Hạ mơ mơ màng màng, thẳng cho đến lúc sắp chết mới nhìn rõ, hóa ra, có một số người, cho dù là cô không cố ý gây chuyện với họ thì họ cũng sẽ chọc giận cô.
Nhưng so với những việc này, điều làm cho Lật Hạ không có cách nào tha thứ, thậm chí còn vô cùng thống hận, chính là việc Phó Ức Lam đã bày ra nhiều trò ti tiện đối phó Lật Thu.
Lật Thu từ lúc được sinh ra đã có tố chất của một người chị, đối với thứ gì nhỏ tuổi hơn đều muốn chăm sóc.
Cho nên lúc Phó Ức Lam vẫn còn ở Lật gia, tuy Lật Hạ đối xử rất bình thường, nhưng Lật Thu lại là người để ý, chăm sóc cô ta nhất.
Một cô gái thiện lương, ẩn nhẫn như vậy lại liên tiếp bị Phó Ức Lam bịa đặt hủy hoại thanh danh, đoạt bạn trai, còn nhiều lần tính kế sau lưng khi ở trên thương trường.
Thậm chí lần Lật Thu phạm phải sai lầm duy nhất trong đời, sinh hạ con riêng, Phó Ức Lam cũng lấy việc đó ra gièm pha.
Trong lòng Lật Hạ, tuy Lật Thu chỉ lớn hơn cô 3 tuổi nhưng đã là một người trưởng thành, hơn nữa còn rất hiểu chuyện.
Năm chị ấy 15 tuổi đã theo mẹ lăn lộn làm việc trên thương trường, cho đến trước lúc gặp chuyện không may, chị ấy đã gần như có thể độc lập đảm đương một vùng trời trong giới kinh doanh.
Trong trí nhớ của cô, chị ấy với bầu trời mùa thu không có gì khác biệt, tâm hồn ấm áp, thần bí chói mắt, kiêu ngạo mà bướng bỉnh, lạnh lùng lại chuyên chú.
Luôn đối xử với cô rất tốt.
Buổi tối ngủ, Lật Thu thường kể cô nghe về chuyện xưa; ngày họp phụ huynh, chị ấy thay cô đến nghe thầy giáo mắng, bị bạn học khi dễ thì chị lại giúp cô đánh người; Tiền tiêu vặt dùng hết thì trực tiếp đi xin, tài khoản điện thoại trống thì chị giúp cô nạp tiền,
nhìn trúng đồ vật yêu thích nào thì chị nói sẽ mua cho cô làm quà sinh nhật,
một năm có được chục món quà sinh nhật; Lúc lớn phản nghịch, cũng là chị suốt
từ năm này qua năm khác theo sát đằng sau cô, xử lí mọi việc cho cô vô cùng chu
toàn.
Lật Hạ vẫn luôn cảm thấy chị gái là một con người mạnh mẽ, cả đời sẽ không để cho cô phải suy nghĩ, lo âu điều gì.
Khoảng chừng sau khi sống lại, có được ký ức của Lật Thu, Lật Hạ mới biết được, khi Lật thị cạnh tranh với tập đoàn Phó Lam đã gây ra nhiều chuyện kinh tâm động phách (chấn động lòng người).
Chị gái tuy mạnh mẽ nhưng phải vừa đàm phán, vừa đối phó với cả ba và Phó Ức Lam không biết đã lao tâm lao lực đến cỡ nào.
Bây giờ đối mặt với người thân mà mình yêu quý ngày trước, lòng cô chỉ còn rét lạnh.
Giữa lúc làm việc nghĩa không được chùn bước này, Lật Thu gặp được mối tình đầu.
Nhưng lúc thiếu niên ôn hòa bị Phó Ức Lam dụ dỗ đi mất, Lật Thu liền lập tức buông tay, cũng không níu kéo, nhưng thân thể không tốt còn phải sinh non khiến cho cả đời còn lại của chị không thể có thai được nữa.
Năm 18 tuổi đó, chị ấy đã sinh ra một người con trong lúc vẫn chưa lập gia đình.
Đứa bé này vì vậy mà trở thành công cụ để Phó Ức Lam đối phó Lật Thu.
Năm ấy, Phó Ức Lam chụp ảnh Lật Hạ, nhưng mà máy ảnh bị mất, lúc trở về tìm kiếm mới biết bị Lật Thu đoạt đi.
Phó Ức Lam mấy lần muốn lấy lại nhưng Lật Thu không cho, từ đó về sau cô ta bắt đầu trả thù chị.
Về sau, ngoài ý muốn phát hiện việc Lật Thu dắt theo một thằng bé, cô ta liền chụp ảnh hai mẹ con, sau đó uy hiếp Lật Thu giao ra hình ảnh ướt át trước kia của Lật Hạ.
Lật Thu cự tuyệt, trở về liền tiêu hủy hết mọi thứ.
Rất nhanh, tất cả mọi người trong giới kinh doanh đều biết tin đại tiểu thư Lật gia vào năm 21 tuổi đã có một đứa con 3 tuổi không hợp pháp.
Lật Thu vẫn lãnh đạm làm theo ý mình, không để ý đến lời đồn đãi.
Thái độ bình tĩnh, chẳng có phản ứng gì của chị khiến cho Phó Ức Lam cảm giác được sâu sắc thế nào là khinh thường, liền phái người đến nhà trẻ bắt thằng bé đi.
Lật Thu cầm theo dao gọt trái cây trực tiếp tìm đến đe dọa Phó Ức Lam, lúc này cô ta mới nói ra tung tích của Lật Kiều.
Trong thời tiết mùa đông âm mười độ, lúc chị tìm được con trai ở công viên, thằng bé đã bị đông lạnh, trước đó còn trượt từ thang trên
xuống, ngã gãy mất đôi chân.
Từ đó Lật Kiều vừa mắc bệnh tim, vừa phải ngồi xe
lăn.
Lật Hạ cười lạnh, nhìn cô gái như đóa sen trắng thuần khiết, đẹp đẽ đang đứng trên đài.
Đây không phải là bạch liên hoa có thể dễ dàng đối phó một cách nhẹ nhàng, mà là độc liên hoa.
Giờ phút này, Phó Ức Lam đứng đằng sau bốn người: Phó Hâm Nhân, người ba ra vẻ đạo mạo; Lam Ngọc, người mẹ tiểu tam; Phó Tư Lam, chị gái bạch liên; Lam Hân, dì nhỏ ác độc.
Tất cả bọn họ đều là chỗ dựa của Phó Ức Lam.
Hồi tưởng lại, Lật Hạ lúc đó đang ở bên cạnh Lật Thu, cùng chị chăm sóc thằng bé đang mắc bệnh.
Trong ký ức, chị ấy luôn xoa mái tóc ngắn của cô, cười bảo: "Hạt dẻ nhỏ của nhà chúng ta không cần phải lớn lên, đã có chị bảo vệ em rồi."
Bây giờ, cô muốn tự mình bảo vệ mình, bảo vệ đứa con của chị ấy.
.