Ít nhất sau khi các cô nhập học chưa bao lâu, đã nghe các vị đàn anh đàn chị nhắc đến.
Cô mặc kệ Tạ Liên Thành vì sao đột nhiên xuất hiện sớm hơn trong thế giới của cô.
Cũng không quản anh ta vì sao lại đột nhiên trở thành thầy dạy máy tính lớp các cô.
Này nọ căn bản không phải là chuyện cô muốn phân tâm bây giờ, thậm chí lãng phí thời gian đi chú tâm.
Cô chỉ cần khiến Tạ Liên Thành giữ khoảng cách với mình, đừng làm phiền mình là được.
Tạ Liên Thành rất thông minh.
Đối với Tần Tịch, đây cũng được coi là chuyện tốt.
Một chuyện đã từng oanh động đã có thể giúp cô đạt được mục đích của chính mình.
Được thầy Chiêm thông cảm, đạt được cơ hội vào phòng thí nghiệm của thầy ấy học tập một lần nữa.
Lại nhớ đến biểu cảm muốn nói lại thôi, như nuốt phải hai cân hoàng liên của Tạ Liên Thành.
Tâm trạng Tần Tịch vui sướng vô cùng, bữa chiều tự thêm đùi gà to cho chính mình.
Lúc cô trở lại ký túc xá, Đường Lăng các cô ấy đang ở bàn riêng mỗi người chuyên chú đọc sách.
Nghe được tiếng mở cửa của cô, ba người đồng loạt quay đầu nhìn về phía Tần Tịch.
Đường Lăng vội vàng đứng dậy, đi vài bước lại nhận lấy sách trong tay cô.
Âu Dương Nguyệt cũng lập tức bu lại, chụm chung một chỗ với Đường Lăng nhìn mấy quyển sách như cục gạch đó.
“Sách…” Cô ấy nhìn sách, ngẩng đầu tò mò nhìn về phía Tần Tịch, “Cậu đi thư viện hả? Trời ơi! Còn có hai bản công văn gốc nữa! Bé bảo bối Tiểu Tịch, cậu làm sao vậy?”Kiều Sơ Hạ cũng đi lại.
Cô ấy lo lắng nhìn về phía Tần Tịch: “Tiểu Tịch, là thầy Chiêm, thầy ấy… Thầy ấy còn giận cậu à?”Tần Tịch nhìn ánh mắt quan tâm của ba người ký túc xá.
Cô không nhịn được hơi mỉm cười, lắc đầu: “Thầy Chiêm rất tốt, tớ còn chưa phát lời thề Hippocrates, thầy ấy đã tha thứ, đồng ý cho tớ đi phòng thí nghiệm của thầy ấy.
”“Thật tốt quá!” Âu Dương Nguyệt hoan hô một tiếng.
Cằm Đường Lăng vốn đang căng cứng cũng thả lỏng ra.
Cô ấy cười cười với Tần Tịch, giúp cô đặt những cuốn sách đó lên bàn,“Vậy…” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mặt: “Mấy sách này không phải là…”“Không phải là của thầy Chiêm.
” Tần Tịch có chút đau đớn kịch liệt mà lắc đầu: “Là một người siêu đáng sợ khác cho tớ!”“Ai vậy?” Âu Dương Nguyệt tò mò hỏi.
“Thầy Chiêm đồng ý làm giáo viên hướng dẫn cho đề tài của chúng mình, nhưng mai thầy ấy phải đi châu Âu giao lưu chín tuần.
Cho nên, trong khoảng thời gian đó ông ấy sẽ giao cho người siêu đáng sợ, nghiêm túc, lạnh lùng…đủ để dọa khóc chị em học viện y chúng ta phụ trách đề tài chúng mình.
” Tần Tịch lại nói.
Giọng nói của cô có chút khoa trương, biểu cảm thoạt nhìn đặc biệt nghiêm trọng.
Âu Dương Nguyệt bị dọa sợ, lẩm bẩm lặp lại lời cô: “Đáng sợ? Lạnh lùng? Nghiêm túc?! Ai đây ai đây?!”Cô nâng giọng lên cao xíu, nhào qua ôm Tần Tịch: “Bé bảo bối Tiểu Tịch, em không cần dọa chị nha! Thật sự đáng sợ như vậy hả? Sao tớ lại không biết học viện y học lâm sàng chúng ta có tồn tại đáng sợ như vậy nhỉ? Đại ma vương quét sạch khoa thi, bá chiếm hạng nhất làm chúng ta không có ngày lộ mặt không phải chỉ có cậu à?"“Ngày mai anh ấy muốn gặp bọn mình.
” Tần Tịch vẫn không trả lời trực tiếp trả lời câu hỏi của Âu Dương Nguyệt.
Cô thở dài: “Tớ nói đơn giản là anh ấy rất đáng sợ.
Anh ấy…”Cô duỗi tay kéo tóc mình: “Bắt tớ cắt tóc, lo tóc dài cản trở công việc.
”Âu Dương Nguyệt: “!!!”Kiều Sơ Hạ: “Hả?”Chỉ có Đường Lăng nhướng mày tỏ vẻ có chút ngoài ý muốn.
“Còn nói…” Tần Tịch hồi tưởng lại, học ngữ điệu Ngô Hi Ngạn: “Không được mang đồ ăn thức uống vào phòng thí nghiệm, không được đến trễ, lúc không đi học đều tới phòng thí nghiệm làm việc cho trẫm!”“Trẫm?” Âu Dương Nguyệt chớp chớp mắt.
“Ưm…Thật ra anh ấy không tự xưng trẫm, nhưng ngữ điệu siêu giống luôn!” Tần Tịch tiếp tục nói.
Cô hếch cằm, ý bảo Âu Dương Nguyệt các cô xem mấy quyển sách và tư liệu thật dày: “Bắt tớ nhanh chóng xem xong, thứ hai tuần sau đi trình báo tiến độ.
Tới thời gian quy định mà không xem xong, sẽ…”Cô duỗi tay ở cổ mình, khoa tay múa chân: “Tớ nhất định phải chết!”Âu Dương Nguyệt: “!!!”“Ặc!” Âu Dương Nguyệt kêu rên: “Ngày mai chúng ta có thể không đi được không? Nghe thật sự rất đáng sợ.
”“Đúng rồi.
” Nụ cười trên khóe môi Tần Tịch không thể kìm chế được: “Các cậu biết anh ấy là ai không?”“Ai vậy?” Khuôn mặt nhỏ của Âu Dương Nguyệt trắng bệch, dáng vẻ sống không còn gì luyến tiếc.
Giọng nói cũng thành hữu khí vô lực(3): “Chẳng lẽ là thầy giáo chuyên ngành học kỳ này của bọn mình? Huhuhu, nghe tới là sợ chết mất!”(3)Hữu khí vô lực: Không có sức lực.