“Nếu mà có thế thật, tớ cũng đâu cần giấu các cậu.
” Tần Tịch nói: “Ok, thời gian hóng hớt kết thúc.
Mau đi đánh răng rửa mặt ngủ sớm đi.
Sáng mai 8 rưỡi, nhất định phải đến phòng thí nghiệm, không gặp không về.
”Nói xong cô đi vào phòng tắm đầu tiên.
Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ liếc nhau, lắc đầu.
Đường Lăng cầm đồ của mình nối đuôi ra cửa với Tần Tịch, lúc đi qua người Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ còn nói: “Cậu ấy nói không có là không có.
”Cô ấy dừng một chút, nói thêm: “Bây giờ cậu ấy, chắc là không có tâm tư này đâu.
”“Đậu má, tớ lại thua Lăng tử!” Âu Dương Nguyệt cầm theo bản chải đánh răng đi sau Đường Lăng.
“Tiểu Tịch nói gì với cậu đấy? Sao cậu có vẻ rất hiểu còn tớ thì chả biết gì thế?”Đường Lăng không nói lời nào.
Cô ấy mà không muốn nói, Âu Dương Nguyệt cũng chỉ đành bó tay, không cạy được nửa lời.
Buổi sáng ngày hôm sau, mấy cô bị Tần Tịch gọi dậy.
Bốn người ăn sáng, đúng 8 giờ 10 có mặt ở phòng thí nghiệm.
Một tháng này, mấy cô đã làm quá nửa quy trình của toàn bộ đề tài.
Có một số thứ, nhất định phải thông qua kết quả thực nghiệm mới được, nên mấy cô chỉ có thể tiếp tục.
Tối qua Âu Dương Nguyệt quậy muốn ngủ nướng.
Nhưng mà đến phòng thí nghiệm rồi cũng rất nghiêm túc làm việc.
Lúc Ngô Hi Ngạn bước vào phòng thí nghiệm, bốn cô gái đã mặc áo blouse trắng, bắt đầu mô phỏng quá trình thí nghiệm trên máy tính.
“Đàn anh Ngô.
” Nghe thấy tiếng cửa mở, Tần Tịch ngẩng đầu nhìn về phía anh: “Anh tới rồi ạ.
”Cô đi lên đón tiếp: “Vất vả cho anh rồi.
”Ngô Hi Ngạn luôn luôn là phái hành động.
Anh cũng không nói nhiều, bước đến trước máy tính phòng thí nghiệm, nhìn mấy mô hình mô phỏng của mấy người Tần Tịch đã làm trên đó.
“Chỗ này.
” Ngô Hi Ngạn nhìn rất nhanh, “Là bước dễ làm sai nhất.
”Anh nhất nút tạm dừng: “Lúc tôi hướng dẫn sinh viên chính quy làm thí nghiệm, cũng tại bước này, có những lớp tất cả đều làm sai, không ai thành công.
”“Dạ.
” Tần Tịch sớm đã quen thuộc với cách ở chung cùng anh.
Cô vội vàng lấy giấy bút ra, ghi lại hết những nội dung mà Ngô Hi Ngạn nói.
“Thời gian chất xúc tác được thêm vào phải lưu ý, sau đó là thời gian nhiệt độ ổn định cũng phải đủ lâu.
Còn có thuốc thử.
” Ngô Hi Ngạn nhấn mạnh: “Lúc đưa vào không được phép run tay.
”“Hiểu rõ rồi ạ.
” Tần Tịch ghi nhớ rất nhanh.
Cô tìm ra tất cả những khả năng có thể xảy ra vấn đề trong toàn quá trình thảo luận với Ngô Hi Ngạn một lần.
Việc hôm nay các cô phải làm, là bước đơn giản nhất cũng cơ bản nhất của giai đoạn đầu quá trình thí nghiệm.
Chủ yếu là để mọi người làm quen với những thao tác và quá trình.
Tần Tịch với Ngô Hi Ngạn một hỏi một trả lời, nhìn qua rất là hòa hợp.
Âu Dương Nguyệt đứng hơi xa một chút.
Cô ấy chớp chớp mắt nhìn hai người.
Một người đẹp trai, một người xinh gái đáng yêu.
Hai người mặc áo blouse trắng kề vai sát cánh, còn có cách ở chung kia, nhìn nhìn hợp nhau lắm.
Cô ấy nhịn không được nhỏ giọng hỏi người bên cạnh là Kiều Sơ Hạ: “Cậu không cảm thấy, đàn anh Ngô với Tiểu Tịch, thật sự….
.
”Âu Dương Nguyệt còn chưa nói xong, ánh mắt Ngô Hi Ngạn đã liếc qua đó.
Diện mạo anh tuấn mỹ, vốn là loại mà con gái đặc biệt yêu thích.
Nhưng toàn bộ học viện y học lâm sàng đại học A, hầu như không có một cô gái nào dám có ý tưởng gì với anh.
Bởi vì anh thật sự quá dữ!Cái loại dữ này, thậm chí còn khiến bạn sinh ra một loại ảo giác giống như mình đang đứng trước mặt chủ nhiệm lớp cấp ba.
“Âu Dương Nguyệt!” Ngô Hi Ngạn gọi tên, “Vừa rồi tôi với Tần Tịch nói những điểm quan trọng trong thực nghiệm, em lặp lại xem nào.
”Âu Dương Nguyệt: “……”Cô ấy cho là Tần Tịch với anh thảo luận xong rồi, sau đó sẽ nói lại một lần.
“Nếu đã vào phòng thí nghiệm, nên tập trung lực chú ý, trốn tránh cái gì đó?” Ngô Hi Ngạn nói.
Giọng điệu của anh cũng không gay gắt nhưng lại có khí thế áp bức dời non lấp biển của chủ nhiệm lớp.
Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, ngoan ngoãn như gà con mổ thóc, không dám cãi lại chút nào: “Em biết rồi ạ.
”Được rồi, cô tin tưởng, bảo bối Tiểu Tịch của cô hoàn toàn không có tý JQ nào với đàn anh Ngô.
Thật là……Đến cùng là ai có dũng khí lắm lắm, hoặc là nghĩ quẩn đến mức nào, mới dám đi yêu đương với người như đàn anh Ngô chứ.
.