Cô ấy giơ giơ cái cằm tinh xảo, nhìn Tạ Liên Thành: “Cho nên tất cả khách sạn, nhà hàng, câu lạc bộ dưới cờ tập đoàn Lạc thị…..
những nơi mà Lạc Phỉ có thể quản tới được, một năm trước, tất cả đều thay đổi cách trang trí, dùng đàn hạc và hoa chim thiên đường.”Tô Nhiễm nhìn Tạ Liên Thành: “Bởi vì Lạc Phỉ thích em.”Cô ấy lui về sau một bước, cằm giơ càng cao hơn: “Nếu anh bảo em đi tìm một người có thế toàn tâm toàn ý đối tốt với em.
Em đây đi luôn.”“Tạ Liên Thành.” Tô Nhiễm nói: “Anh đừng hối hận!”Giày cao gót của cô ấy xoay đi, cồm cộp rời khỏi.Khí thế ngút ngàn, không tương xứng với váy tiên nữ mà cô mặc trên người chút nào.Tạ Liên Thành nhìn bóng dáng cô rời đi, mày nhăn càng chặt.Lạc Phỉ thế mà là vì…..
Tô Nhiễm hả?*Ba ngày gần đây, Tần Tịch trải qua phong phú đến từng giây.Đi học, phòng thí nghiệm, rồi lại học phương pháp xử lý số liệu từ chỗ Tạ Liên Thành.Cô vốn thông minh, rất nhanh đã thao tác rất quen tay.Rất nhanh, kết quả có nhóm số liệu thí nghiệm đầu tiên đã có.Ngày hôm đó là là thứ sau, sau khi tan lớp buổi chiều, cùng ăn tối với mấy cô bạn cùng phòng xong.Tần Tịch cầm số liệu đã được xử lý xong đi phòng thí nghiệm, tìm Ngô Hi Ngạn.Bởi vì chỉ làm thí nghiệm một ngày thôi, số lượng mẫu thử quá ít, cho nên tạm thời cũng không biết thí nghiệm có thành công hay không.Nhưng mà Ngô Hi Ngạn nói phương pháp của cô không sai.Đạt được sự khẳng định của đàn anh nghiêm khắc này, Tần Tịch rất vui mừng.Hôm sau là thứ bảy, vốn dĩ lớp bọn họ còn có tiết thực nghiệm.Buổi sáng thầy giáo lớp thực nghiệm có việc, chuyển giờ học sang buổi tối.Nghĩ đến sáng mai không cần dậy sớm, Tần Tịch cứ thế ở lại trong phòng thí nghiệm của Ngô Hi Ngạn đợi đến 9 giờ tối, rồi bị đối phương ra lệnh mới quay về ký túc xá.Tối thứ sáu, những sinh viên ngày mai không có tiết, đa phần đều ra ngoài chơi.Lúc cô sắp về đến ký túc xá, chung quang có vẻ rất quạnh quẽ.Tần Tịch đi rất nhanh, lúc đi qua hoa viên trước khu ký túc xá nữ của mấy cô, phát hiện hôm nay mấy đôi yêu nhau thường hay nói lời buồn nôn chỗ này cũng không thấy đâu.Lúc đi qua bồn hoa, Tần Tịch nhìn thấy hình như có nữ sinh nào đang ngồi ở đó.Đi lại gần một chút, nương theo ánh đèn đường, có thế nhìn thấy tóc dài rối tung trên vai đối phương.Trong lòng cô nhảy dựng, mặc dù cô không có tin ma quỷ.Chỉ là lúc này, trong tình huống như vậy, vẫn làm Tần Tịch hơi sợ sợ.Cô chần chờ một lát, vòng qua cô gái đó, đi tiếp về phía trước.Đi không được hai bước thì nhìn thấy trên đường, thình lình xuất hiện một chiếc giày cao gót.Giày màu đen cứ thế nghiêng ngả trên đường, nhìn qua rất là đáng thương vô tội.Tần Tịch quay đầu thì thấy một chiếc khác đang nằm bên cạnh đối phương.Cô gái cứ để chân trần ngồi ở đó, bên cạnh cô ấy còn có mấy lon bia trống không.“Bạn này…” Tần Tịch cuối cùng vẫn không an tâm.Giữa tháng mười, ban đêm, thành phố A đã rất lạnh.Uống say như vậy lại còn để chân trần ngồi bên ngoài, không biết chừng ngày mai sinh bệnh phát sốt cũng nên.“Bạn học?” Tần Tịch đi qua, dịu dàng hỏi: “Bạn ở tòa nhà ký túc xá nào? Muốn mình đưa bạn về không?”Bạn gái kia không nói gì.Tần Tịch đợi hai phút, duỗi tay vỗ nhẹ vai cô ấy: “Bạn học…..”Bạn nữ đột nhiên ngẩng đầu lên.Đầu tóc rối tung vén ra hai bên, lộ ra một gương mặt tinh xảo xinh đẹp.Tần Tịch ngẩn ra, nhẹ kêu lên: “Đàn chị Tô Nhiễm?”Trước giờ cô chưa từng nghĩ qua, sẽ nhìn thấy một Tô Nhiễm như này.Trong ấn tượng của cô, đối phương phải lúc nào cũng ưu nhã như tiên nữ.Nhưng mà cũng có một mặt nhiệt tình lãng mạn lớn mật hơn mọi người thường đoán.“Tần Tịch?” Tô Nhiễm chắc là uống say rồi.Cô ấy mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Tần Tịch hồi lâu, giống như không nhận ra cô.“Em là đàn em.” Tô Nhiễm nói: “….
Tần Tịch.”“Là em.” Tần Tịch hỏi: “Đàn chị Tô Nhiễm, có muốn em gọi người bên ký túc xá chị đón chị về không?”Cô không biết Tô Nhiễm đang ở đâu, nhìn dáng vẻ của đối phương, chắc là một lát cũng không nói được.“Không cần!” Tô Nhiễm lắc đầu.Cô ấy để chân trần đứng lên, cơ thể lung lay đi về phía Tần Tịch.“Cẩn thận.” Tần Tịch vội vàng đi lên đón lấy cô ấy.Tô Nhiễm thuận theo ngã vào người Tần Tịch.Cô ấy cao hơn một chút so với Tần Tịch, cằm gác lên vai cô, thở ra mùi rượu nồng nặc.“Tần Tịch.” Tô Nhiễm nhỏ giọng gọi cô, đột nhiên nức nở thành tiếng.
“Chị thất tình hu hu hu….”Cô ấy khóc thương tâm lắm, cho dù đang mắng người, giọng nói khàn khàn cũng rất dễ nghe: “Tạ Liên Thành tên khốn kiếp kia huhu… anh ta dám đá chị…..
anh ta thế mà không tới….
không tới tìm chị…..
hu hu….”Tô Nhiễm vừa khóc lóc vừa duỗi tay ôm vai Tần Tịch, cứ như treo hẳn lên người cô: “Tần Tịch….”Cô ấy hỏi: “Chị nên làm gì bây giờ? Chị khổ quá đi..
hu hu …..”.