Bây giờ bị đuổi ra, trong cái vòng tròn y học nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ này.
Phòng thí nghiệm có nhiều sinh viên nhìn như vậy, còn có những giáo sư trong nhóm nghiên cứu của thầy Chiêm.
Chắc là rất nhanh thôi, ít nhất là trong đại học A và những bệnh viện và phòng thí nghiệm có liên quan, sẽ biết chuyện này ngay thôi.
Đây là ảnh hưởng rất không tốt tới mấy người Ôn Diệc Nhiên.
Tần Tịch nghe mấy đàn anh đàn chị trong phòng thí nghiệm bàn luận sôi nổi chuyện này.
Là một trong những người trong cuộc, cô lại rất bình tĩnh.
Nhìn thấy cô đi vào, mấy người đang bàn luận những chuyện này đều nhanh chóng ngậm miệng.
Vô số tò mò ánh mắt dừng ở trên người cô.
Thực ra mọi người cũng không rõ lắm buổi trưa xảy ra chuyện gì, chỉ biết đàn anh Ngô Hi Ngạn nổi trận lôi đình, đuổi Ôn Diệc Nhiên và Lâm Cao đi.
Hơn nữa nguyên nhân, là bởi vì Tần tịch.
“Tần Tịch.
” Ngô Hi Ngạn đúng lúc đi ra khỏi văn phòng, nhìn thấy cô tới nói một tiếng: “Em qua đây một chút.
”“Vâng ạ, đàn anh.
” Tần Tịch làm như không có việc gì đi vào văn phòng dưới cái nhìn chằm chằm của mấy đàn anh đàn chị.
“Đây là kết quả còn dư lại của mấy nhóm thuốc thử tối qua.
” Ngô Hi Ngạn đưa cho cô hai trang giấy chi chít số liệu coi: “Chỉ có thể làm lại thôi.
”“Vâng.
” Tần Tịch gật đầu.
Cô đã tham gia vào toàn bộ quá trình thí nghiệm thử, bao gồm cả những ý tưởng ban đầu và thiết kế thí nghiệm.
Đương nhiên biết số liệu bị thiếu một phần có nghĩa là toàn bộ thí nghiệm sẽ phải làm lại từ đầu.
“Tần Tịch.
” Ngô Hi Ngạn hình như hơi chần chờ.
“Đàn anh muốn nói gì thì nói đi ạ.
”“Giữa trưa nay…” Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch, “Thật ra em không cần phải hỏi riêng Lâm Cao, đúng không?”“Vâng.
” Cô gật gật đầu, thành thành thật thật thừa nhận.
Cô hỏi riêng Lâm Cao vài câu chẳng qua là tăng thêm áp lực cho đối phương thôi.
Bởi vì có Ngô Hi Ngạn, Ôn Diệc Nhiên vốn đã rất căng thẳng rồi.
Cô ta còn chột dạ.
Lâm Cao là đồng lõa cùng nói dối với cô ta, nhưng chắc chắn là cô ta sẽ không quá tin tưởng Lâm Cao.
Một mình Ôn Diệc Nhiên chờ ngoài văn phòng mấy phút đó, không nghe được bên trong nói gì, trong lòng đương nhiên hoảng sợ.
Sau đó cửa vừa mở, nhìn thấy vẻ mặt chết lặng của Lâm Cao.
Hơn nữa Tần Tịch còn cầm di động ra, nói là có ghi âm lại.
Ôn Diệc Nhiên càng luống cuống hơn.
Cái loại lo âu đó, còn không tin tưởng Lâm Cao, hơn nữa dưới tình huống bản thân chột dạ, cô ta còn chả kịp nghĩ xem Tần Tịch nói có phải là thật hay không.
Mới ngay lập tức bị dọa sợ nói ra sự thật.
Ngô Hi Ngạn nhìn chằm chằm Tần Tịch một lát.
Anh cao hơn so với cô, lúc nhìn cô còn có thế nhìn thấy mấy sợi tóc con nhô lên trên đầu.
Cô gái nhỏ này rõ ràng còn chưa đến hai mươi, bình thường cười rộ lên luôn mềm mại ngọt ngào, học tập cũng rất nghiêm túc, nhìn qua như người vô ưu vô lự.
Hôn nay, xem như anh nhìn thấy một mặt khác hoàn toàn của Tần Tịch.
“Đàn anh, anh cảm thấy em làm vậy là không đúng ạ?” Chắc là do không khí yên tĩnh đến mức có chút xấu hổ, Tần Tịch ngẩng đầu nhìn Ngô Hi Ngạn.
Cô thừa nhận, lúc đối mặt với Ôn Diệc Nhiên, cô vô thức dùng một vài từ ngữ thường nói khi ở cạnh Lạc Phỉ, cũng học được một ít thủ đoạn từ hắn.
Phương pháp tấn công tâm lý và phòng vệ cơ bản nhất, đối phó với một sinh viên cũng đủ.
Nếu là Lạc Phỉ, thủ đoạn sẽ càng thêm nhuần nhuyễn, cũng sẽ càng….
.
Tần Tịch thu lại suy nghĩ đang bay xa, ngửa đầu, ngơ ngác nhìn Ngô Hi Ngạn.
Vị đàn anh nghiêm khắc khiến cho nhiều sinh viên sợ hãi của cô, nhẹ nhàng nâng tay lên rồi nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu cô.
Thật ra anh không có dùng lực.
Ngón tay thon dài khô ráo thậm chí còn chưa đụng tới tóc của Tần Tịch.
“Khá lắm.
” Ngô Hi Ngạn nhếch nhếch khóe miệng, “Cô gái nhỏ trước hết phải bảo vệ được bản thân, mới có thể nói đến chuyện trị bệnh cứu người được.
”Anh nói xong rồi thu tay lại, rồi lại trở thành truyền kỳ chỉ mặc áo blouse trắng lấy thí nghiệm làm chủ nghĩa cả đời.
“Đi làm việc đi.
” Ngô Hi Ngạn nói.
“À…vâng!” Tần Tịch vội vàng gật đầu.
Đến lúc ra khỏi văn phòng cô còn thấy hoảng hốt.
Tần Tịch ngơ ngác quay đầu nhìn lại Ngô Hi Ngạn, trong đầu nhớ đến lời nói vừa rồi của anh.
Trong lòng, đột nhiên trở nên ấm áp.
Ngay cả trong góc khuất, ánh mặt trời cũng chiếu vào được.
“Đàn anh Ngô.
” Khóe môi Tần Tịch nhếch lên, nhìn thấy một sinh viên trong phòng thí nghiệm vội vàng đi về phía văn phòng: “Đàn anh.
”Giọng nói của sinh viên kia rất lớn, dồn dập nói: “Anh mau đi xem đi ạ đàn chị Ôn Diệc Nhiên đang ở trên nóc nhà khu dạy học số ba, nhiều người vây xem lắm ạ!”.