“Đây là toàn bộ số liệu lần thí nghiệm thứ ba, phương pháp xử lý giống với lần trước.
Sau khi cậu làm xong, viết báo cáo thực tế cho tôi.”“Đàn anh tốt ơi.” Nam sinh viên Sầm Văn Hiên trực ban phòng thí nghiệm hôm nay vội vàng trả lời.Cậu ta là nghiên cứu sinh năm nay mới đậu vào của đại học A, cũng là học sinh của thầy Chiêm Hoa Phong.Còn chưa có nhập học, lúc nghỉ hè đã chạy đến đây giúp đỡ.“Đàn em Tần Tịch.” Sầm Văn Hiên nhìn thấy Tần Tịch, cười cười cô.“Đàn anh Sầm.” Tần Tịch vội vàng đáp lời.Ngô Hi Ngạn liếc Tần Tịch một cái, giọng nói bình bình: “Hôm nay không phải ngày nghỉ hả? Sắp giữa trưa rồi, về nghỉ đi.”Thầy Chiêm Hoa Phong là giảng viên hướng dẫn đề tài của nhóm Tần Tịch.Từ lúc khai giảng đến giờ ông vẫn luôn ở nước ngoài.Tuy là cứ mỗi nửa tháng, Tần Tịch đều viết email báo cáo tiến độ cho ông.Nhưng mà phần lớn mọi chuyện, vẫn là Ngô Hi Ngạn hướng dẫn các cô làm.Tiến độ đề tài của nhóm Tần Tịch, anh ấy còn rõ ràng hơn cả Âu Dương Nguyệt.Biết giai đoạn đầu của thí nghiệm đã xong, tuần này xem như nghỉ ngơi sắp xếp lại, đúng lúc xử lý số liệu luôn.Hôm nay chủ nhật, cũng là ngày Tần Tịch nghỉ ngơi.“Dạ dạ.” Tần Tịch đeo balo lên vai, “Em về trước đây ạ, chào đàn anh Ngô, chào đàn anh Sầm.”“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn gọi cô lại, “Em xử lý tất cả số liệu xong rồi thì làm cho anh một bản báo cáo thí nghiệm.
Ngoài ra…..”Anh hơi chần chừ: “Có thể thử viết một chương luận văn.
Dạo gần đây anh đã đưa em đã đọc rất nhiều luận văn chuyên ngành rồi, cũng thử tự mình viết xem sao.”“Viết xong rồi thì đưa anh xem trước.
Hội nghị sang năm cũng có nhận luận văn của sinh viên chính quy.
Em cũng có thể thử gửi bài đến những tờ tạp chí liên quan.” Ngô Hi Ngạn nói: “Em về nói với các bạn trong nhóm em, sau khi số liệu hoàn thành, mỗi người viết một bài báo cáo thực tế.
Trước giờ lên lớp tiết thực hành thứ bảy tuần sau đưa cho anh.”“Vâng.” Tần Tịch gật gật đầu: “Cảm ơn đàn anh.”Khóe môi cô nhếch lên, chắc chắn Âu Dương Nguyệt sẽ r.ên rỉ cho coi, sau đó lại thương tiếc quả táo mà cô ấy bảo cô đưa cho Ngô Hi Ngạn.Nghĩ đến quả táo, Tần Tịch hơi hơi hất cằm về phía đĩa táo để trên bàn, “Đàn anh Ngô, táo em gọt sẵn rồi, anh nhớ ăn nhé.”Cô cười với Sầm Văn Hiên: “Đàn anh Sầm cũng vậy ạ.”Nhìn theo hướng Tần Tịch đi khỏi, Sầm Văn Hiên quay đầu đang muốn tiếp tục thảo luận những chuyện liên quan tới thí nghiệm với đàn anh Ngô.Ánh mắt chuyển chuyển lại rơi xuống đĩa táo trên bàn làm việc.“Đậu….” xém tí nữa Sầm Văn Hiên không kiềm chế được mình, câu “đậu móa” sắp buột khỏi miệng.Miếng táo hình con thỏ dễ thương trên bàn kia, là đàn em gọt sẵn cho đàn anh Ngô Hi Ngạn hả?Có phải cậu đã phát hiện được chuyện không nên biết gì rồi không?Nhưng mà tại sao đàn em lại gọt táo vậy?Chuyện như này, không phải là con trai nên làm mới phải à?Hơn nữa đàn em nghĩ như thế nào thế?Táo hình con thỏ, đàn anh Ngô….Ánh mắt Sầm Văn Hiên di chuyển qua lại giữa đĩa táo với mặt Ngô Hi Ngạn.Cái này không xứng gì hết!Suy nghĩ của Sầm Văn Hiên bị chuyện miếng táo hình con thỏ lôi đi xa, hoàn toàn không nghe thấy sau đó đàn anh mình nói cái gì.Ngô Hi Ngạn nhìn theo ánh mắt cậu.Anh cũng giật mình, sau đó chậm rãi đi lại.Trên đĩa trái cây trắng tinh, ba chiếc dĩa xiên trái cây được để cẩn thận trên đó.Ngô Hi Ngạn thấy Sầm Văn Hiên nhìn chăm chú, quay đầu nói với cậu: “Ăn táo trước rồi chúng ta làm tiếp?”“…… Không, không được!” Sầm Văn Hiên hơi hoàn hồn.Cậu kiên định lắc đầu: “Em không thích ăn táo.”Tuy là Ngô Hi Ngạn chưa bao giờ khó dễ mọi người chuyện học hành.Nhưng mà ăn miếng táo đáng yêu thế kia của người ta, lương tâm cậu sẽ cắn rứt.Nhưng mà đàn em Tần Tịch thật sự cùng đàn anh Ngô….Sao em ấy lại luẩn quẩn trong lòng vậy chứ?Sầm Văn Hiên từng nghe mấy đàn chị đàn em trong phòng thí nghiệm bàn tán qua vấn đề này.Mọi người đều nhất trí kết luận là: Đàn anh Ngô, nhìn từ xa thì được, tốt nhất là đừng mơ ước.Khí chất của anh ấy quá độc đáo, đúng thật là phiên bản của giáo viên chủ nhiệm lớp cấp 3.Tuy là cùng thế giới đó, nhưng mà không phải cùng chủ nhiệm.Nhưng mà nhớ lại lúc hẹn hò, ví dụ như cùng đi ăn cơm đi.Bạn trai người khác sẽ hỏi, ăn ngon không, hợp khẩu vị không?Còn mình thì lúc nào cũng phải lo sợ bạn trai mình sẽ mở miệng hỏi: “Sao lại kén ăn? Định nghĩa chu trình axit tricarboxylic có nhớ không? Nói anh nghe xem nào?”Chua chết đi được……Thật là!Sầm Văn Hiên vất vả dừng mấy suy nghĩ linh tinh đó lại thì nhìn thấy Ngô Hi Ngạn đã ngồi xuống trước máy tính..