Tô Nhiễm nói xong, hít một hơi thật sâu.
Cô vẫn luôn là người có chính kiến, bằng không cũng không vừa chia tay với Tạ Liên Thành đã trực tiếp đi ra nước ngoài.
Liên hôn với Lạc thị, một phần nguyên nhân là đang giận dỗi với Tạ Liên Thành.
Anh vì áy náy với người con gái khác mà rời khỏi em.
Em cũng có thể lựa chọn người trước giờ vẫn luôn âm thầm thích em.
Hơn nữa trong mắt Tô Nhiễm, cũng chỉ là đính hôn thôi mà.
Đây không hoàn toàn là chuyện của một mình cô, lúc anh trai nói mọi chuyện cho cô biết, thể hiện người trong nhà cũng đã đồng ý.
Cô là con gái duy nhất của Tô gia, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng mà lớn lên, ba, mẹ anh trai đều xem cô như công chúa nhỏ.
Cô có thể tùy hứng làm mọi việc mình thích mà không cần phải kiêng kỵ gì, theo đuổi tự do và giấc mộng của mình.
Nhưng cũng đồng nghĩa, khi gia đình cần đến cô, Tô Nhiễm cũng biết, bản thân mình phải trả giá ít nhiều.
Chỉ là không ai nghĩ đến, mọi chuyện lại đi đến bước này.
Tô Nhiễm lại thở dài.
Cô vừa mới xuống máy bay, gạt người nhà, cũng không dám thông báo cho bạn bè có qua lại với Tô gia.
Giờ cô đang ngồi trên taxi đi về khách sạn trong nội thành, sau một hồi bàng hoàng mờ mịt, đột nhiên cô nghĩ đến Tần Tịch.
Cô ấy sẽ cho mình một cái ôm ấm áp khi mình tùy ý uống say lúc đêm khuya.
Sẽ thay cô nhặt giày về, bảo cô phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Sẽ nói với cô, người đã bỏ rơi cô, cô không cần vì họ mà làm tổn thương chính mình.
Đàn em của cô, không biết có phải là do học y hay không.
Luôn bình tĩnh, dũng cảm, lý trí lại kiên định.
Tô Nhiễm giống như nhìn thấy một tia ánh sáng trong màn sương mù tối tăm, cô gần như không nghĩ ngợi gì, mở máy gọi cho Tần Tịch.
Lúc nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền đến, vậy mà cô lại cảm thấy thân thiết vô cùng.
Tia ấm áp truyền qua điện thoại, lan vào đáy lòng cô làm cho cô bình tĩnh lại.
Giống như buổi đêm hôm đó, Tần Tịch nhặt giày mà cô tùy hứng đá đi để xuống cạnh người cô.
Lúc cô bị gió đêm thổi đến đóng băng, thậm chí lúc xỏ giày còn thấy hơi đau chân, cho cô ấm áp.
Vẻ mặt Tô Nhiễm, cũng từ từ thả lỏng theo.
“Đàn chị.
” Sau đó cô nghe thấy người đàn em rất có chủ kiến của mình kia, nói rõ ràng với cô: “Em xin lỗi, nhưng mà chắc là em không đi gặp Lạc Phỉ với chị được đâu ạ.
”Tô Nhiễm chớp chớp mắt, hơi hơi không hiểu ý của Tần Tịch.
Tần Tịch gần như là không do dự chút nào cự tuyệt Tô Nhiễm.
Trong di động truyền đến tiếng hít thở im lặng, cô nghĩ nghĩ, vẫn nên nghiêm túc giải thích thì hơn: “Đàn chị, lát nữa trung tâm cấy ghép nội tạng có tọa đàm, em rất hứng thú….
Người diễn thuyết chính là người đứng đầu rất có tiếng trong giới đến….
.
”“Ừ.
” Tô Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại.
Từ nhỏ cô đã được bố mẹ cưng chiều bị anh trai sủng, bị Tạ Liên Thành và bạn bè bên người chiều chuộng.
Tuy là không phải lần đầu tiên bị cự tuyệt nhưng mà lại thua một buổi tọa đàm học thuật, trong lòng vẫn thấy mất mát.
“Một đàn anh của em khó lắm mới dành cơ hội đi dự thính này cho em, em không muốn bỏ lỡ.
” Tần Tịch nói xong lý do của mình.
Cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tô Nhiễm “Ừ.
”Tần Tịch hơi bất đắc dĩ thở dài.
Cô phát hiện đối mặt với Tô Nhiễm đáng yêu như vậy, ngây thơ dũng cảm như thế cô vẫn dễ mềm lòng hơn chút.
Cô đành phải tiếp tục nói: “Hơn nữa em đi cùng chị cũng có lợi ích gì đâu?”“Tiểu Tịch.
” Tô Nhiễm giống như phục hồi tinh thần lại: “Em có nhớ không, lúc trước chị từng nói với em, chị hơi sợ Lạc Phỉ?”“Vâng.
” Tần Tịch nhớ rõ.
Lúc ở trong lòng cô còn hơi vui vui khi thấy người gặp họa cơ mà.
Đến của người Lạc Phỉ cũng sợ anh ta, đúng là quá thất bại, đáng đời anh ta!“Cho nên Tiểu Tịch, em đi cùng chị đi, chị sẽ có dũng khí hơn.
”“Nhưng mà đàn chị.
” Tần Tịch nói: “Em biết Lạc Phỉ mà chị nói kia, em nghe bạn cùng phòng em nhắc qua về anh ta rồi.
Người như anh ta, em không tưởng tượng được, em đi với chị thì có tác dụng gì.
”Tô Nhiễm: “……”Cô ấy nhẹ nhàng cắn m.ôi d.ưới: “Tiểu Tịch, trước đó chị có nói với em chắc chị sẽ đính hôn với anh ta đó? Khi đó chị nghĩ là anh ta thích chị, cho nên mới muốn đính hôn với chị.
”“Chỉ là sau này chị, chị mới biết được….
” Tô Nhiễm bất lực nói: “Tô gia liên hôn với Lạc thị, vốn dĩ không phải với anh ta.
Anh ta muốn chị đính hôn với anh trai anh ta.
”Cô ấy nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn có kiêu ngạo của mình: “Chị không muốn gả cho anh trai anh ta.
”“Cho nên….
” Tần Tịch chậm rãi chớp chớp mắt: “Lạc Phỉ thì được, anh trai anh ta thì không được, đúng không?”“…… Ừm.
” Tô Nhiễm nhẹ nhàng đáp.
Cô ấy cũng không rõ suy nghĩ của mình lúc này nữa.
Rõ ràng đều là liên hôn gia tộc không có tình cảm, cô ấy cũng không thích Lạc Phỉ.
Chỉ là bản thân cố chấp cảm thấy, Lạc Phỉ có thể.
Còn anh trai còn lâu mới bằng Lạc Phỉ, người chẳng khác gì chó nhà có tang kia, thì không thể.
Hơn nữa cô ấy đã gặp qua cái người là đại thiếu gia Lạc gia vài lần, đối phương tuy là diện mạo cũng rất anh tuấn, nhưng mà cặp mắt kia, cô ấy không thích chút xíu nào cả.
.