“Ừ….
” Tần Tịch sờ sờ tóc cô, “Nếu công việc này để cho cậu làm á, tớ đoán không cho cậu tiền lương cậu cũng đồng ý ấy chứ.
”“Vì sao?” Âu Dương Nguyệt càng tò mò, “Cậu nói mau đi!”Tần Tịch nghĩ nghĩ, nói: “Tớ không nói trước đâu, chờ thêm mấy ngày nữa bọn mình sẽ đều biết thôi.
”Lúc trước cô đã nói rõ với Lê Phi rồi, để cho anh ta vào phòng thí nghiệm tham quan.
Nếu Lê Phi tới phòng thí nghiệm, chắc chắn sẽ gặp mấy cô bạn của mình.
Âu Dương Nguyệt là fan của Lê Phi, còn không hưng phấn đến ngất xỉu à.
Tần Tịch nghĩ nghĩ, quyết định cho cô ấy một bất ngờ: “Đến lúc đó cậu sẽ biết.
”“Hứ….
” Âu Dương Nguyệt bĩu môi, “Cậu thay thổi rồi Tiểu Tịch, cậu không phải là Tiểu Tịch yêu tớ nhất nữa rồi!”“Khi nào Tiểu Tịch yêu cậu nhất?” Đường Lăng cơm nước xong, hứng thù dạt dào trêu trọc Âu Dương Nguyệt tiếp: “Cậu ấy trước giờ yêu nhất là tớ.
”“Hu hu hu hu, Lăng tử cậu cũng….
.
”Bốn người các cô nói nói cười cười.
Thi cuối kỳ xong tóm lại so với lúc ôn thi nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Ăn cơm trưa xong, Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ hẹn nhau đi dạo phố.
Mấy bạn bè trên mạng của Đường Lăng tới tìm cô, nghe đâu là muốn đi chụp ngoại cảnh gì gì đó.
Một mình Tần Tịch đi về ký túc xá.
Trong thời gian này vội vàng chuẩn bị thi cử, cô còn chưa kịp suy nghĩ gì.
Ngày hôm đó sau khi đưa quà sinh nhật cho Ngô Hi Ngạn thì chưa có gặp lại anh lần nào.
Cái ngày đi phòng thí nghiệm nửa ngày kia, cũng toàn đi theo mấy đàn anh đàn chị học phân tách thần kinh rồi nhuộm màu nguyên một buổi sáng.
Tận cho đến lúc đi khỏi, cũng chưa gặp riêng Ngô Hi Ngạn.
Đàn anh Ngô sẽ thích quà sinh nhật mà mình tặng chứ?Tần Tịch ngồi ở ghế trên, nghĩ lung tung.
Lại nói, sinh nhật Ngô Hi Ngạn đã qua vài ngày rồi.
Tết Dương lịch anh căn bản không ở trường, Tần Tịch đã gửi lời chúc qua wechat, anh cũng trả lời “Cảm ơn” lại.
Tuy là lúc tặng quà chỉ là muốn đơn thuần cảm ơn Ngô Hi Ngạn.
Nhưng mà lúc tặng quà, ai lại không trông mong đối phương sẽ thích quà mình tặng chưa.
Đàn anh Ngô sẽ thích sao?Anh có thể nào cảm thấy mình không thú vị không?Giống như Âu Dương Nguyệt nói ấy, tặng quà sinh nhật gì mà lại tặng đồ không thú vị như vậy?!Tần Tịch lật lật sách trước mặt.
Hiếm khi cô phát hiện bản thân mình đến sách cũng đọc không vào.
Tần Tịch ở trong ký túc xá cũng nửa tiếng rồi.
Cũng không ép buộc mình đọc sách tiếp nữa.
Cô đi khỏi ký túc xá định đi dạo lòng vòng trong trường một chút.
Sau khi thi xong cuối kỳ, khuôn viên đại học A trở nên vắng lặng.
Phần lớn sinh viên đã sớm về nhà lúc sinh viên học viện y còn chưa thi xong.
Mặt cô như đưa đám đi tới đi lui trong trường, chẳng hay chẳng biết đi đến bên ngoài bảo tàng.
Thật ra buổi tối hôm đó, cũng là lần đầu tiên Tần Tịch trèo tường.
Cô vốn luôn tuân thủ nề nếp cũ, cũng là một học sinh ngoan chân chính.
Trèo tường trộm đi vào vùng cấm trong trường.
Hành động như thế vĩnh viễn không liên quan gì đến cô.
Nhớ lại buổi tối ngày hôm đó….
Điên cuồng thật?Có thể hình dung như vậy đi?Thật ra nghĩ lạ, cô với Lê Phi cũng không có làm ra hành động phản nghịch kinh hãi thế tục gì.
Cửa sắt bảo tàng thấp như thế, bình thường ban ngày cũng không cấm sinh viên ra vào.
Bên trong cũng đâu có đồ vật gì quý giá đâu, ngay cả bảo vệ đi tuần trong trường cũng lười đến chỗ này.
Nhưng mà cảm giác thỉnh thoảng nổi loạn một chút, đúng là khiến cho tâm trạng của người ta thật tốt.
Tần Tịch đứng bên ngoài bảo tàng nhìn một chút.
Lúc cô chuẩn bị xoay người đi khỏi, bả vai bị người ta đột nhiên vỗ nhẹ nhẹ một chút.
Cô vừa quay đầu đã nhìn thấy thanh niên đứng phía sau đeo khẩu trang, đội mũ lưỡi trai kéo vành xuống thật thấp.
Đối phương mặc một chiếc áo khoác màu đen.
Vóc dáng rất cao, chân rất dài, vai rộng eo thong, dáng người đúng chuẩn.
Vành nón kéo thấp chỉ lộ ra nửa khuôn mặt, đường cong cằm lưu loát, nhìn qua hết sức tinh xảo.
“Trùng hợp thế?” Giọng Lê Phi vang lên.
Anh ta duỗi tay kéo vành nón lên cao chút chút.
“Thiên hạ” khởi chiếu, phòng vé leo lên vùn vụt.
Tiếng tăm Lê Phi cũng ngày càng nổi, như mặt trời ban trưa vậy.
Cho dù là ở đại học A cũng có rất nhiều fan trung thành và người ủng hộ.
Theo bản năng, Tần Tịch nhìn trái ngó phải.
Gần đây đại học A vắng lặng, nơi này lại là chỗ bảo tàng kha hẻo lánh.
Ngày thường sinh viên hay đến khu dạy học hoặc nhà ăn, ký túc xá, rất hiếm khi đi qua chỗ này.
Trong kỳ nghỉ đông, lại càng thêm hẻo lánh yên tĩnh.
“Lê Phi?” Tần Tịch tò mò nhìn đối phương, “Sao anh lại ở đây vậy?”“Giờ nhìn thấy thần tượng không gọi là ảnh đế nữa à?” Lê Phi nâng vành nón lưỡi trai lên, cười hì hì trêu trọc.
“Đúng rồi.
” Anh ta nhớ đến cái gì, thò tay vào túi áo khoác móc ra một cái mũ, trở tay trùm lên đầu Tần Tịch.
Mũ lưỡi trai màu đỏ tươi, bên sờn còn có chữ ký màu đen kéo dài một chuỗi tên.
Chữ viết rồng bay phượng múa, hình như là tiếng nước ngoài.
Tần Tịch nhìn chằm chằm nhìn một lát, hỏi: “Đây là cái gì?”.