“Tạm thời không cần.” Kiều Sơ Hạ lắc đầu, “Tớ về trước năm mới hai ngày là được rồi.”Cô ấy cũng không nhắc lại chuyện làm thêm, từ sau khi thổ lộ mọi chuyện với Tần Tịch, cô ấy đều toàn tâm toàn ý tập trung cho thí nghiệm.“Mệt chết được.” Âu Dương Nguyệt lại duỗi cái eo lười, “Tớ về phải ngủ nguyên buổi! Không muốn làm gì cả.”“Tớ cũng vậy” Kiều Sơ Hạ cười: “mệt xỉu.”“Tiểu Tịch cậu thì sao?” Âu Dương Nguyệt nhìn Tần Tịch thu dọn đồ đạc, hỏi.“Tớ?” Tần Tịch khẽ nhếch khóe môi, má lúm đồng tiền nho nhỏ như ẩn như hiện trên má, “Tớ có việc nêm đi tìm đàn anh Ngô.”Cô dừng lại một chút, vừa muốn giải thích, Âu Dương Nguyệt đã cười lớn xua tay với cô: “Đi đi, đi đi, bọn tớ hiểu!”“Chuyện không phải như các cậu nghĩ đâu….” Tần Tịch dở khóc dở cười.“Vâng vâng vâng! Là vì tham khảo kiến thức học thuật, nghiêm túc, hỏi vấn đề khoa học!” Âu Dương Nguyệt liên tục gật đầu, ra vẻ tớ đây hiểu rõ.Tuần này, Lê Phi ngày ngày đúng giờ đến phòng thí nghiệm báo danh nhìn về phía Tần Tịch, như suy tư điều gì mà nhìn hai cuốn sách y học dày cộm cô đang ôm trong tay.“Đi nào.” Tần Tịch cũng lười giải thích.Cô ôm sách đi nhanh ra khỏi phòng thí nghiệm.Cách thời gian ăn tết còn chừng 20 ngày, vườn trường đại học A càng trở nên an tĩnh hơn.Từ tòa nhà thí nghiệm đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong, thật ra không xa.Đi qua một hoa viên nhỏ bốn mùa xanh ngắt cỏ cây, lại đi thêm bảy tám phút nữa là đến.Lúc này gần đến tết, sinh viên hỗ trợ trong phòng thí nghiệm đã về nhà gần hết.Đàn chị Lương Thu Thu có quan hệ khá tốt với Tần Tịch vẫn còn ở đây, đang ngồi trong văn phòng vừa gặm táo vừa đọc sách.“Đàn chị Lương.”“Ơ? Tiểu Tịch! Sao em lại tới đây?” Tròng mắt Lương Thu Thu chuyển động, “Tìm đàn anh Ngô hả?”Chị ấy cười hắc hắc, nụ cười kia, vô cùng giống với Âu Dương Nguyệt, thiếu điều viết mấy chữ “tôi muốn hóng chuyện” lên mặt thôi.Tần Tịch hơi ngượng ngùng gật gật đầu.Cô còn chưa bắt đầu theo đuổi đàn anh Ngô mà, đã như này rồi.Chờ cô……“Đột nhiên nhớ ra!” Lương Thu Thu bụp một cái đứng lên: “Bữa đó livestream…..
chúa ơi, Tiểu Tịch em quá đẹp trai luôn! Đúng là đẹp trai ngây người, còn sướng nữa chứ.”Cô giơ ngón tay cái với Tần Tịch: “Đỉnh đỉnh! Chị xem mà ngây cả người, cũng muốn quỳ lạy luôn!”“Đàn chị….”“Thật mà, hôm đó chị nghỉ, ở nhà với bạn trai, anh ấy ôm chị muốn…..
ôi sau đó chị nhìn thấy Tiểu Tịch, muốn bạn trai khỉ gì nữa? Xem em là đã hưng phấn rồi! Cua đẹp!”“…… Đàn chị…..” Mặt Tần Tịch hơi hơi nóng lên.Vị đàn chị Lương Thu Thu này luôn lanh lẹ, sảng khoái nhanh nhẹn, bụng dạ tốt.Lúc Tần Tịch gia nhập vào phòng thí nghiệm, là chị ấy dẫn dắt cô.Không hề giấu giếm, giúp đỡ cô rất nhiều.Nhưng mà ngẫu nhiên nói chuyện……“Lương Thu Thu!” Giọng nói Ngô Hi Ngạn vang lên sau lưng Tần Tịch, “Táo ăn xong chưa? Còn không về canh đi!”“Hí hí hí…..” Đôi mắt Lương Thu Thu đảo nhanh như chớp.Cô ấy cũng sợ Ngô Hi Ngạn, nhưng mà lại dám vuốt lông hổ.“Tiểu Tịch! Em làm được! Đàn chị vô cùng coi trọng em.” Lương Thu Thu chớp mắt với Tần Tịch: “Vốn chị đây còn lo lắng cho em, em hiểu….”Cô bĩu bĩu môi với Ngô Hi Ngạn, “Thép thẳng băng, còn vô cùng đầu gỗ nữa….
Giờ đàn chị yên tâm rồi.
Tiểu Tịch em vừa đỉnh vừa soái, nếu mà không được thật thì cứ tấn công chính diện.”“Lương! Thu! Thu!” Ngô Hi Ngạn đều sắp hết kiên nhẫn với đàn em này.“Em đi liền đi liền!” Lương Thu Thu ném ruột táo xuống, giơ tay lên đầu hàng, chuồn đi bên cạnh Tần Tịch.“Cố lên, Tiểu Tịch! Không cần sợ, cứ làm đi! Chị tin tưởng em…..”“Lương Thu Thu, đàn em của em mới năm hai, 18 tuổi!” Ngô Hi Ngạn nhíu mày, “Em có thể…..”“18 tuổi thì sao? Năm hai thì sao?” Lương Thu Thu bĩu bĩu môi: “Là không học qua giải phẫu hay không học phân tách phôi hay là không học khóa sinh lý?”Cô ấy nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: “Đàn em, giải phẫu phôi sinh lý….
Điểm tuyệt đối! Sinh viên y, không có tư cách thẹn thùng!”“Lương Thu Thu!” Ngô Hi Ngạn cạn lời với đàn em này luôn.“Hai người nói, hai người nói!” Lương Thu Thu chạy trốn ra ngoài, còn không quyên quay lại làm thế cố lên với Tần Tịch.Lúc ban đầu Tần Tịch còn hơi thẹn thừng, giờ thì sóng gió không sợ rồi.Ngô Hi Ngạn nhìn Lương Thu Thu chạy xa xa, lắc đầu.Anh nhìn về phía Tần Tịch: “Tìm anh có việc?”Anh vừa nói vừa đi vào, đặt tư liệu trên tay lên bàn.Ngô Hi Ngạn quay đầu nhìn Tần Tịch, đàn em của anh đang đứng kia mặt đỏ đỏ, nhìn qua còn có vẻ đáng yêu hơn quả táo trên bàn.Anh mở miệng muốn nói, bảo Tần Tịch đừng để ý đến lời Lương Thu Thu nói.Lại thấy đối phương thở sâu, sau đó lắc mạnh đầu.Trên mặt Tần Tịch càng đỏ hơn, nhưng lúc lúc chuyện, giọng nói vẫn còn bình tĩnh: “Đàn anh, lúc trước anh có nhắc, học kỳ sau em có chuẩn bị một ít chương trình học mới, anh bảo có thể tìm anh, anh tập hợp kiến thức cho em.”Cô đặt sách giáo khoa về chẩn đoán và sinh lý bệnh lên bàn: "Hai cái này, phiền, phiền anh rồi!”.