Kiều Sơ Hạ cũng gửi tin nhắn qua.“Tiểu Tịch mẹ tớ làm rất nhiều đồ ăn ngon.” Cô ấy gửi ảnh chụp qua, mình thì mặc tạp dề màu hồng nhạt, cưởi tủm tỉm với máy chụp hình.Trong tay còn bưng một đĩa sứ trắng rất to, bên trong đều là móng heo mềm mại múp míp, vừa nhìn là biết ăn ngon bá cháy.“Qua năm tớ mang về cho cậu nhé! Ăn tết vui vẻ!” đôi mắt Kiều Sơ Hạ cười cong cong, nhìn ra là vui sướng thực lòng.“Gửi lời hỏi thăm của tới tới chú dì nha, mọi người cũng phải vui vẻ.”Sau đó chính là Âu Dương Nguyệt.Cô đi nghỉ phép ở nước ngoài cùng cha mẹ và ông bà ngoại.Một nhà bọn họ hẳn là ở trong biệt thự của Âu Dương gia ở nước ngoài nghỉ phép.Trời xanh mây trắng, nơi xa là biển xanh bờ cát.Thực vật nhiệt đới đong đưa lay động rất động lòng người.Âu Dương Nguyệt mặc váy đi biển rực rỡ tươi tắn, làm tư thế “V” chụp hình.“Bảo bối Tiểu Tịch, sang năm tớ chắc chắn sẽ bắt cóc cậu tới đây.” Trong tin nhắn của cô còn mang theo tiếng cười giòn tan, khiến Tần Tịch cảm thấy giống như có thể nghe được tiếng cười như ánh nắng vàng của những cô gái Tây Ban Nha.“Được á.” Cô gửi lại một cái mặt cười.“Này này.” Tin nhắn của Âu Dương Nguyệt gửi lại rất nhanh.Cô không chỉ gửi tin nhắn mà còn videocall qua nữa.Video vừa được kết nối, hình ảnh bên kia hơi rung rung, sau đó nhìn thấy Âu Dương Nguyệt đội nón kết màu cam đứng bên bờ biển.Phía sau cô là bờ cát cùng biển rộng.Phía xa xa còn có dàn cọ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chim hải âu trắng chao nghiêng.“Aiz?” Tròng mắt Âu Dương Nguyệt nhanh chóng chuyển động, rồi hơi kinh ngạc trợn tròn mắt: “Sao cậu còn ở ký túc xá vậy?”“Không thì tớ nên ở đâu giờ?” Tần Tịch cười trêu ghẹo.Một tay cô cầm di động, tay khác không dùng tới thì đang sửa sang lại hoa mình mới mua về.“Xem hoa tớ mới mua nè, đẹp chưa?”“Đẹp thì đẹp lắm luôn! Nhưng mà……” mày đẹp Âu Dương Nguyệt hơi nhíu lại, “Sao cậu lại vẫn còn ở ký túc xá? Giờ cậu phải ở cùng với đàn anh Ngô mới đúng chứ? Ôi đệt!”Mày liễu cô nhướng lên: “Đàn anh Ngô tên lừa đảo này!”“Hả?” Tần Tịch khó hiểu, quay đầu nhìn về phía Âu Dương Nguyệt, “Sao thế?”“Ôi đệt Ôi đệt Ôi đệt!” Mày Âu Dương Nguyệt nhăn tít thò lò lại, nhìn qua như muốn nổ tan tành cái vũ trụ này, “Thì là đàn anh Ngô đó, nói là, nói là mời cậu đến nhà anh ấy ăn tết, tớ với Lăng tử mới thôi không kéo cậu về nhà ăn tết chứ bộ!”“Anh ấy vậy mà để mình cậu ngốc ở trường học?”Tần Tịch nhìn bạn tốt bên kia video, cầm di động xoay vòng vòng: “Tớ tức chết đi được!”Âu Dương Nguyệt tức giận thật.Cô có sợ đàn anh này đi nữa thì lúc này cũng tức điên lên rồi: “Tớ nên không từ giá nào bắt cóc cậu đến đây! Ăn tết với nhà tớ! Dù sao nhà tớ cũng nhiều người, không có ai quản bọn mình, tự chúng mình chơi cũng được, thoải mái tự do biết bao nhiêu!”“Đàn anh, đồ lừa đảo! Tớ không bao giờ muốn thích anh ấy nữa!” Âu Dương Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.“Âu Dương.” Trong lòng Tần Tịch ấm áp, nhịn không được cười: “Cậu đừng lo lắng mà, một mình tớ cũng có sao đâu.
Hơn nữa đàn anh Ngô có mời tớ rồi nhưng mà tớ không về ăn tết với ảnh, tớ ngại lắm.”Cô nói rất đúng lý hợp tình: “Tớ còn chưa theo đuổi được đàn anh Ngô đâu! Cứ thế theo người ta về nhà ăn tết, vậy thì không hay đâu.”“Đậu móa!” bước chân Âu Dương Nguyệt đứng chựng lại, không dám tin nhìn Tần Tịch: “Cậu chưa theo đuổi được đàn anh Ngô? Tớ không nghe lầm chứ?”Cô ấy kêu rên một tiếng, tin Tần Tịch: “Còn chưa có theo đuổi được, bánh gato thì cái to cái nhỏ phát ra.
Đợi theo đuổi được rồi, có phải bọn tớ chết no luôn không?”“Phì…..” Tần Tịch lại cười: “Vậy các cậu cầu nguyện cho tới cứ theo đuổi mãi đi còn kịp đó.”“Vậy không được.” Âu Dương Nguyệt lắc đầu.Cô không còn tức đến mức đó: “Đàn anh Ngô cũng được lắm, miễn cưỡng xứng đôi với cậu.”Cô dừng một chút, lại nhướng mày nhìn Tần Tịch: “Nhưng mà mình cậu ở trường học ăn tết? Thế thì cô đơn biết chừng nào chứ…..
tức chết mất thôi, tớ vẫn nên sống chết trói cậu tới mới phải.
Đàn anh Ngô đúng là quá kinh! Uổng công tớ nhìn thấy anh ấy lắp bắp nói với bọn tớ chuyện này, nghĩ là anh ấy quyết tâm lớn lắm cơ?! Vậy mà có chuyện nhỏ này cũng làm không ra đâu với đâu?”Mắt thấy Âu Dương Nguyệt lại sốt ruột đến xoay vòng vòng, Tần Tịch vội vàng cản lại: “Được rồi, được rồi.
chỉ là ăn tết thôi mà.
Nhiều năm thế rồi, tớ cũng đều trôi qua như vậy, sớm quen lắm rồi.
Cùng lắm thì sang năm cậu về nhà, tớ đến nhà cậu ăn vạ chơi bời nhá.”“Nói rõ như vậy rồi nhé! Sang năm! Sang năm về nhà với tớ! không bao giờ thèm tin đàn anh Ngô nữa! quá không đáng tin rồi.” Âu Dương Nguyệt vẫn hầm hừ, “Chuyên môn vững chắc thì lợi lộc gì chứ? Khó trách đẹp trai như thế mà vẫn độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ!”.