Khi đó hồn của cô bay lơ lửng trong không trung, vì chết oan ức, cô không cam tâm cho nên muốn được sống lại.
Vô tình lúc đó nguyên chủ lại bị tai nạn giao thông, tình thế nguy hiểm có thể chết bất cứ lúc nào.
Đôi mắt khép hờ lại.
Máu chảy rất nhiều, nhiều người đứng xem chỉ bảo rằng cô đã chết rồi.
Đến khi được một người tốt bụng đưa nguyên chủ vào bệnh viện nhưng cuối cùng vẫn không qua khỏi.
Cô tận mất thấy hồn của nguyên chủ rời khỏi thân xác mình.
"Tôi đã đến số chết rồi, cũng không luyến tiếc thế gian này".
Nguyên chủ cười.
Cô mặc một thân màu trắng, ánh mắt nhìn về phía hư vô.
"Nhưng cô thì vẫn chưa, chúng ta gặp nhau là duyên, cô hãy sống tiếp cho tôi".
"Tôi....".
Trí Uyển chỉ vào mình.
"Nhưng đây là thân xác của cô mà.
Tôi không có quyền đó".
"Cô có! Thay tôi sống tiếp nhé, giúp tôi chăm sóc gia đình của tôi nhé".
Nói rồi nguyên chủ đẩy cô vào và cô nhập lại xác mình.
Nguyên chủ nhìn lại thế gian này một lần cuối, mỉm cười thoả mãn.
Cô không còn tâm nguyện gì nữa.
"Trí Uyển! Giúp tôi sống thật tốt với cuộc đời này nhé".
Nói rồi nguyên chủ biến mất sau cơn gió tĩnh lặng, gió lay động nhẹ, người cũng theo đó mà biến mất.
Hơn hai tiếng được nhập xác, Nghi An mới dần tĩnh lại, nhưng ký ức rất mơ hồ.
Khi gặp lại bác sĩ cô ấy không nhớ gì về việc gặp nguyên chủ cả.
Đến khi cô đau đầu thì ký ức mới có lại.
Mộ chuyện về sau thì không cần kể lại, mọi chuyện cứ thế tiếp diễn.
"Hai người các em rất có duyên với nhau".
Từ Khiêm cười.
"Đúng vậy".
Nghi An rất vui vì được sống lại.
Cũng rất vui vì có nhiều người yêu thương mình.
Gia đình nguyên chủ rất tốt với cô ấy.
Khi nhớ lại chuyện xưa, cô vẫn rất bồi hồi.
Vì mình được sống lại và còn rất tốt nữa.
Không cần phải nhìn sắc mặt người đời, chịu điều tai tiếng và được sống tự do.
Cả hai ôm nhau ngồi một lúc rồi đi ra ngoài nấu ăn.
Thời gian trước cô vốn không biết nấu ăn, nhưng khi sống cùng anh thì cô mới dần dần học được.
"Nếu em muốn ở lại thì chúng ta ở lại nơi này nhé".
Từ Khiêm nói.
"Không cần đâu anh! Thật ra nguyên chủ chết, cái chết này rõ ràng có vấn đề".
Cô lại bàn lấy ra vài tấm hình, anh nhận lấy nó.
"Khi nguyên chủ bị tai nạn, họ đã chứng kiến nhưng không cứu giúp nguyên chủ.
Khi đó rất có thể họ đã xen vào hoặc chính mình gây ra vụ tai nạn đó".
Lục Nghi An nói.
Từ Khiêm nhìn hai người một nam một nữ trong ảnh, anh biết họ.
Họ là dòng phụ của gia tộc Lục thị.
"Những người này là dòng phụ của Lục thị, nói trắng ra thì là người đàn ông này".
Anh chỉ vào người đàn ông.
"Là em trai họ của ba em còn cô gái bên cạnh là con của ông ta".
"Nhưng mà...".
Cô đâu có biết họ đấu nhưng nếu người trong dòng tộc mà nguyên chủ không biết hay sao nhỉ?
"Xem ra em mất đi một đoạn ký ức vào lúc đó rồi".
Từ Khiêm nói.
Nghi An nhìn anh ngạc nhiên? Mất đoạn ký ức? Hay là nguyên chủ không muốn nói ra?
Có biện pháp gì để nhớ lại lúc đó không nhỉ?
"Không sao.
Anh ở đây".
Từ Khiêm ôm cô vào lòng mình.
Trời có sập xuống anh cũng sẽ chống lưng cho cô.
---------
Từ Khiêm tự mình lái xe đến, cho nên ở lại một đêm rồi cả hai cùng nhau ra về.
Anh biết cô luyến tiếc, anh nói khi nào rảnh chúng ta sẽ cùng nhau về nơi này.
Đây là cuộc sống của cô khi không có anh, cô là ai cũng được, Trí Uyển hay Lục Nghi An thì cũng như nhau cả.
Cái mà anh yêu cô chính là con người của cô.
Anh về cũng được, nhưng cô ở lại nơi này một mình anh lại không được yên tâm.
Cũng không thể tìm người để bảo vệ được, cho nên đi về cùng anh mới là cách tốt nhất cho cô.
"Về bệnh viện trước đi đã, em muốn đi thăm thiếu tướng Lãnh".
Cô nhìn ra cửa sổ mà nói với anh.
"Ông ấy được Cố Minh đón về nhà riêng của mình rồi, nếu em muốn thì anh sẽ đưa em đến đó."
Cô gật đầu.
Chiếc xe rất nhanh đã về đến nhà của Cố Minh, nhưng thật không ngờ nhà cậu ta hôm nay lại có rất nhiều người đến.
Đều là người của họ Lục cả.
Nghi An bước vào khuôn viên nhà thì nhìn thấy từ xa, Thanh Thanh được ba mẹ Lục xoa đầu, cười nói rất vui vẻ.
Bên cạnh đó cũng có Lục Nghiên Trung ngồi cạnh nói chuyện với cậu ấy.
Cô không biết cảm giác của mình lúc này là như thế nào nữa.
Cũng thấy rất vui cho Thanh Thanh mà cũng vui cho họ!
Nhìn họ sum vầy vui vẻ hạnh phúc bên nhau, Nghi An bất giác dừng chân mình lại.
Cô không dám bước đến phá hoại bầu không khí vui tươi náo nhiệt này!
Bởi vì họ mới đúng là một gia đình thật sự!
"Em muốn đi vào không".
Từ Khiêm hỏi.
Nghi An mím môi lại không trả lời nhưng chân cô lại tự ý lùi lại một hai bước.
Từ Khiêm nắm lấy tay cô.
"Cho dù thế nào thì em nên nhớ bên em còn có anh".
"Vâng".
Đúng lúc này Cố Hân bước ra, trên tay cậu ấy đang cầm một dĩa trái cây.
"Nghi An".
Giọng Cố Hân đầy vui vẻ.
Cô ấy lớn tiếng gọi thì mọi người trong nhà nghe thấy.
"Nghi An nó về rồi sao".
Mẹ Lục lên tiếng, rồi bà đứng dậy.
Thanh Thanh theo đó cũng vui vẻ đứng lên.
Mọi người điều tụ họp đông đủ.
"Nghi An...con".
Ba Lãnh lau nước mắt.
"Vâng ạ".
Cô và Từ Khiêm bước đến.
"Con chỉ mới đi du lịch vài hôm thôi mà.
Mọi người nhớ con như vậy sao".
Nghi An cười, cố ngăn lại nước mắt mình.
Trước mắt mọi người, cô luôn mạnh mẽ, ngay cả lúc này cũng vậy.
Dù sao đi chăng nữa thì ba Lãnh mới là ba của cô, còn gia đình họ Lục là ba mẹ anh trai của Thanh Thanh!
Cô cũng không muốn tranh giành với Thanh Thanh cả, vì nói đúng hơn chính cô mới là người chiếm đoạt thân phận của Thanh Thanh.
Cậu ấy không trách cô? Vậy thì tại sao? Cô có lý do gì để mà giận dỗi vô lý với người khác.
Cô không có quyền đó, cũng chỉ Thanh Thanh mới đúng.
Một khi nhận lại gia đình, sẽ có rất nhiều việc xảy ra, nhưng đến lúc đối mặt thì vẫn nên phải đối mặt với sự việc này.
"Phải phải!".
Mẹ Lục bước đến.
"Con đi du lịch mà".
Giọng bà nghẹn ngào, dù sao đi chăng nữa, Nghi An được bà nuôi dưỡng gần hai mươi năm nay.
Tình mẹ con gia đình thắm thiết.
Bà rất yêu thương lấy Nghi An.
Chưa từng trách mắng, hay nói nặng cô một lời.
"Ba".
Tiếng ba này cô gọi ông Lãnh Khúc.
Ông xứng đáng được nhận lấy tiếng gọi này.
Cả đời ông nghiêm nghị, nghiêm khắc, nhưng cũng có lúc vẫn phải rơi nước mắt vì tiếng gọi này của Nghi An.
Cũng có điều sao đó cô lại lên tiếng.
"Ông bà Lục, anh Lục Nghiên Trung." Cô cúi đầu chào họ.
"Cảm ơn mọi người những năm qua đã lo lắng chăm sóc yêu thương con".
Ông bà Lục? Anh Lục Nghiên Trung!
Không chỉ riêng gia đình họ Lục ngạc nhiên mà mọi người đứng bên cạnh cũng ngạc nhiên không kém.
Nhưng mà cũng rất đúng.
Con gái của họ mới là Thanh Thanh, chứ không phải Nghi An.
"Nói...nói gì vậy".
Bà Lục không tin được.
"Nghi An, cho dù có thế nào con cũng không nên nói như vậy, con vẫn là con của mẹ".
"Lục phu nhân! Người đừng nói như vậy, Thanh Thanh mới là con của người, còn con không phải ạ.
Ơn nuôi dưỡng của người sao này con sẽ báo đáp lại".
"Nghi An....tớ".
Thanh Thanh muốn nói, tớ muốn trả lại cho cậu, nhưng lại vẫn không nói được.
Vì hai tuần được Lục phu nhân chăm sóc cô ấy rất thương yêu bà, vì từ lâu rồi cô chưa được mẹ mình quan tâm.
Thanh Thanh chưa từng ích kỷ với Nghi An nhưng hôm nay cô ấy muốn được ích kỷ một lần.
"Được rồi...".
Cô cười.
"Hôm nay ngày vui, mọi người đừng khóc." Nói rồi cô bước vào nhà, nhưng sực nhớ lại đây không phải nhà của Từ Khiêm nên lùi lại.
"Không sao".
Cố Minh bước đến.
Hiếm khi nhà anh đông vui như vậy.
"Chơi vui nhé em".
Mọi người cùng nhau vào nhà, hôm nay đông đủ mọi người, có cặp đôi Trần Cảnh Hoài Giản Ái, Cố Hân Lục Nghiên Trung, Cố Minh và Thanh Thanh, có ba mẹ Lục, ba Lãnh và Từ Khiêm Nghi An.
Quay quần bên nhau, nấu ăn vui vẻ.
Nhưng khi ngồi xuống, thói quen của Nghi An vẫn không sửa đổi được cô ấy liền kéo ghế ngồi cạnh ba mẹ Lục.
Cũng lúc này Thanh Thanh chạm vào ghế.
Nghi An rút tay lại, gương mặt hơi cứng lại.
"Lại đây ngồi với anh, nếu không ai bóc tôm cho em".
Từ Khiêm kéo ghế cho cô.
"Vâng, cậu ngồi đi".
Rồi cô kéo ghế cho Thanh Thanh, rồi mình lại ngồi cùng Từ Khiêm và ba Lãnh.
Không khí có chút ngượng ngùng nhưng nhờ có Từ Khiêm giải vây cho nên cũng đã bớt đi.
Và thêm tính tình vui vẻ của Cố Hân và Giản Ái làm cho bữa cơm này thêm vui vẻ.
Nhưng nhân vật chính là Nghi An và Thanh Thanh lại cũng không được vui, bởi vì vị trí trước đây của mình.
Thanh Thanh thì được ba mẹ Lục hết lòng yêu thương, suốt cả bữa cơm đó, dường như chỉ gấp thức ăn cho Thanh Thanh mà thôi.
Ngay cả Lục Nghiên Trung cũng góp vào.
Đến khi món tôm xào cay được Trần Cảnh Hoài đem xuống, theo thói quen thì Lục Nghiên Trung sẽ gấp cho Nghi An, đôi đũa gấp tôm của anh nhanh chóng gấp vài con bỏ vào bát của Nghi An cách mình hai người.
Anh ta cũng quên, ngoài Nghi An ra thì Thanh Thanh cũng rất thích ăn món cay.
"Cho em đi".
Cố Hân lên tiếng rồi giơ bát của mình lên muốn nhận lấy món tôm từ đũa của anh.
"Em không ăn cay thì ăn làm gì".
Lục Nghiên Trung nói.
"Ăn cay rồi tối nay người khổ vẫn là em".
Cô đang tới kỳ mà đòi ăn cay? Tối nay lại than đau bụng.
"...".
Cố Hân tức muốn chết!!! Đồ thúi tha!
"Em ăn đi".
Lục Nghiên Trung bỏ vào bát của cô.
"Trước đây em thích ăn nhất, ăn nhiều vào".
"Cảm ơn anh Lục".
Nghi An lễ phép gật đầu cảm ơn.
"....".
Anh Lục! Anh Lục cái đầu nhóc con nhà em.
Lục Nghiên Trung liếc cô.
Sau đó anh gấp một đũa khác cho Thanh Thanh.
"Món cay này Cảnh Hoài làm ngon nhất, em ăn thử xem".
Điều là em gái cả, ruột hay không ruột thì Nghi An cũng từng sống với anh gần hai mươi năm.
Quãng thời gian rất dài.
Tuy bây giờ anh lại có một người em gái khác, nhưng cũng rất tốt.
Có thói quen không sửa đổi được, nhưng anh sẽ cố gắng để thay đổi và không làm cho Thanh Thanh buồn phiền.
Tuy con bé không nói nhưng anh là người lớn, anh biết, Thanh Thanh có chút chạnh lòng.
Anh sẽ cố sửa đổi.
"Cảm ơn anh...anh cả".
Thanh Thanh từ là con một, thấy các bạn có anh chị em trai gái để yêu thương cô cũng mong có anh trai, nhưng giờ đây có rồi sao cô ấy vẫn không vui được.
Bởi vì anh trai của Nghi An trước đây rất yêu thương em gái mình, Thanh Thanh rất ngưỡng mộ tình anh em đó của họ.
"Ừm".
Bàn tay cầm đũa của anh hơi run, nhưng anh vẫn cười.