Biết Thanh Thanh đã mở rộng chào đón mình, Cố Minh cũng không do dự nữa.
Anh cầm lấy vật rắn chắc của mình, vuốt lấy nó vài cái sau đó từ từ đưa vào lại gần sát miệng hoa tâm của Thanh Thanh.
Thanh Thanh vẫn rất sợ hãi, cũng có chút lo lắng nhưng vẫn không giấu được nỗi niềm hân hoan.
Cô thả lỏng người mình, mới ban đầu cô còn không thích ứng được khi được lấp đầy.
"A....".
Khi anh mới vừa đi vào được một chút thì cô đã không chịu được, chỉ biết bấu chặt vào hai bắp tay anh mà siết lại vì đau.!!!
Theo đó nơi u cốc chặt hẹp kia cũng vì vậy mà siết chặt lại, khiến cho anh không thể nào đi vào thêm được.
"Ngoan.
Thả lỏng người một chút đi em".
Cố Minh ngậm lấy vành tai của cô, sao đó dùng hai tay x0a nắn ngực cô.
Ban đầu chỉ là miết nhẹ, sau đó thì hơi mạnh bạo.
Khiến cho Thanh Thanh run rẫy vì bị k1ch thích cũng theo đó mà anh mở rộng chân cô thêm.
"Em...em đau".
Hu hu! Nước mắt s1nh lý tự động rơi xuống, Cố Minh li3m hết những giọt nước mắt đó.
"Không...không làm nữa đâu".
"....".
Cố Minh nghe cô nói không muốn nữa thì anh cũng muốn điên theo? Không làm!!! Anh phải làm cô đêm nay, anh mà tha cho cô thì sẽ viết ngược tên Cố Minh lại!!!
"Sẽ nhanh hết đau thôi em".
Cố Minh an ủi cô, sau đó anh hơi động người một chút, súng đã lên nồng anh không thể ngừng được.
"Ư...không...đau em".
Cố Minh cũng ngừng lại, mồ hôi theo đó rơi xuống, rớt xuống ngực của Thanh Thanh.
Qua hai ba phút anh biết cô đã chịu được vì cô vặn vẹo người mình.
Không chút do dự anh cúi người hôn lên môi cô một nụ hôn sâu, sau đó anh nắm lấy hai chân cô quấn lấy hông anh, dùng sức đâm thật sâu và thật mạnh vào.
Thanh Thanh chỉ kịp la lên một tiếng rồi bị anh nuốt chửng lấy nó.
Cố Minh đã đi vào tất cả thì rất sung sướng và sung sức, ra sức mà hì hục làm việc trên người cô.
"Chậm....chậm thôi anh....á".
Thanh Thanh không theo kịp nhịp điệu và tiết tấu của anh, cho nên vội vàng cầu xin anh chậm lại.
Thì bị những cú nhấn người hay rút ra rồi lại đâm vào hết sức mạnh mẽ và đầy nam tính.
Cố Minh lần đầu được ăn thịt, cho nên hưng phấn đến lạ thường, thời cấp ba đến khi học đại học, anh cũng có quen vài một người con gái khác.
Nhưng khi đó anh chưa từng động đến họ, việc thân mật nhất từng làm cũng chỉ dừng lại ở hôn môi hay ôm nhau mà thôi.
Đến khi đi làm, anh phải tập trung cho sự nghiệp và nâng tập đoàn lên một tầng cao mới.
Cho nên yêu đương cứ thế mà bị gián đoạn.
Cho đến khi anh gặp Thanh Thanh, bị sức hút mạnh mẽ và đầy cá tính của cô thu hút anh.
Anh cứ thế mà bị cô làm mê hoặc đến nhường nào.
Mộng xuân đã rất lâu anh đã không gặp, nhưng khi đối tượng là Thanh Thanh thì anh lại mong nó không phải là nằm mơ.
Phải là hiện thực, anh phải để cô nằm dưới thân anh mà cầu xin, van xin anh, khóc lóc vì sự ra vào của anh.
"Đừng....đừng mà...aaaa".
Thanh Thanh bị anh kéo lên, cô ngồi lên đùi anh, anh cũng chuyển động hông mình.
Thanh Thanh dựa vào ngực anh mà hít thở.
"Thích không em".
Cố Minh vuốt v3 lưng cô.
Thì thầm vào tai cô những lời nói ngọt ngào pha chút cảm giác k1ch thích.
K1ch thích thêm sự hưng phấn của Thanh Thanh, nơi hoa tâm theo đó mà chảy ra mật dịch nhiều hơn.
Tiếng nước giao nhau, do việc l@m tình để lại, theo đó là tiếng thở d ốc của người nam và tiếng rên rĩ cầu xin của người nữ.
Mái tóc dài của cô dính vào lưng do tiết ra mồ hôi, trong thật lây động lòng người.
Anh để cô nằm xuống giường lại, hai chân gác lên vai anh, dùng sức đi vào thật sâu.
Sâu đến nơi tận cùng trông cô, Thanh Thanh chỉ biết trợn mắt kèm theo tiếng khóc nức nở mà thôi.
"Em...em mệt....ưm....a".
Cố Minh cũng không làm thêm, anh làm mấy cái thật nhanh sau đó lại rút ra, vật đó trên những sợ gân còn dính chút tơ máu hồng hồng, bắn hết vào trên ga giường.
Anh vẫn còn chút lý trí, biết bản thân lại không có bao cho nên không thể bắn hết vào người của Thanh Thanh được.
Nơi tư m@t của cô được anh rút ra thì mật dịch kèm theo chút máu xử nữ chảy ra, xác định cô chính thức thuộc về một mình Cố Minh.
"Sướng không em".
Cố Minh ôm lấy cô vào lòng, muốn nhận câu trả lời từ cô.
Nhưng làm sao Thanh Thanh có thể nói đã những lời nói đó được chứ, cho nên cô chỉ biết vùi mặt vào cổ anh mà thôi.
"Anh thì sướng đến điên rồi".
Bàn tay anh không yên phận, chu du khắp cơ thể cô, anh lại thèm rồi, Cố Minh li3m môi mình.
"Nói sướng hay không? Anh sẽ tha cho em nếu không anh sẽ làm em hết đêm nay".
"....đừng....sướng...".
Nói rồi cô lại chui vào chăn, vì sự xấu hổ này.
Cố Minh nghe cô nói sướng nhưng anh lại mặt dày kêu không nghe rõ.
Bắt cô nói đi nói lại mấy lần.
"Anh đừng hỏi nữa mà".
Cô muốn khóc luôn rồi nè!
"Anh nghe không rõ? Sướng hay không? Anh làm em như vậy em có thích không? Sướng không".
Bàn tay anh lại trường xuống dưới bắp đùi cô.
Ấn mạnh một cái.
"Sướng...sướng...".
Thanh Thanh nắm lấy tay, ngăn anh càn rỡ lại.
Vội vã gật đầu như trống bỏi.
Chỉ sự anh lại làm thêm mà thôi.
Cố Minh hài lòng, anh xoay người một cái thì đè lên Thanh Thanh.
"Em đã nói sướng thì anh sẽ làm em thêm mấy lần nữa".
Nói rồi anh lại lật úp Thanh Thanh nằm xuống giường, mông đưa về phía anh.
Cố Minh thẳng lưng mà đâm vào thật sâu.
"Á".
Thanh Thanh ngẩng đầu lên mà r3n rỉ!!! Hai tay cô nắm lấy ga giường thật chặt.
Ga giường nhăn lại thành một nhúm.
"Đừng mà....chậm....lại á".
"Thanh Thanh!! Thanh Thanh ".
Cố Minh vừa gọi tên cô vừa liên tục thúc hông, từng cú vội vã, có khi nhẹ nhàng cưng chiều, đôi khi lại mạnh mẽ.
Đêm nay xác định là một đêm không ngủ của cả hai người.
Vì cùng nhau chìm đắm vào tình d*c.
Căn phòng chỉ còn lại những tiếng r3n rỉ thở d ốc của đối phương mà thôi.
- -----------
Trên đường về nhà.
Lục Nghi An nghiên đầu nhìn về phía cửa sổ, cô có rất nhiều tâm sự.
Tuy Từ Khiêm lúc nào cũng ở bên cô, nhưng cô lại không thể ích kỷ được.
"An An".
Từ Khiêm nắm lấy tay cô.
"Anh luôn ở bên em.
Hiểu không".
"Vâng! Chỉ là em có chút không chấp nhận được ạ.
Ban đầu khi em tiếp nhận cơ thể của Nghi An thật sự, em có chút không muốn.
Em đã từng hứa sẽ chăm sóc ông bà Lục thay cô ấy cả đời này".
Nghi An nói.
Cô cũng không ngờ nguyên chủ đã chết lại có một thân phận khác, lại còn rất khó nói.
E là như cô đoán thì cái chết của cô cũng là một âm mưu mà thôi.
"Cũng không thể ngờ được...mọi chuyện lại thành ra như vậy".
"Đừng lo...anh sẽ điều tra chuyện này, làm rõ việc Nghi An thật sự chết".
Cô gật đầu, cũng đã đỡ lo hơn.
Nhưng mà vẫn không thể yên tâm.
Từ Khiêm biết cô lo lắng, anh cũng không muốn thấy một Nghi An u sầu như vậy.
Anh mở xi nhan và tấp vào lề đường.
Đã là ban đêm cho nên đoạn đường hằng này đông đúc náo nhiệt, nhưng đêm đến có chút hoang vắng.
Cũng rất thích hợp để làm chuyện xấu.
Họ đã từng làm một lần trong xe, tuy thời gian có chút nhanh, khi đó cũng không thích hợp nhưng hôm nay anh lại thấy thèm muốn cô đến lạ thường.
Khi ban sáng và đêm qua hai người đã có rất nhiều lần ân ái, nhưng khi anh đối mặt với cô thì chỉ muốn làm chết cô mà thôi.
"Sao thế ạ".
Nghi An quay sang hỏi anh khi xe dừng lại.
Anh chỉ giúp cô cởi dây an toàn ra và cho cả anh, sau đó bế cô ngồi lên đùi anh.
"Làm rồi về nhé.
Anh muốn em".
Từ Khiêm lần mò đến khoá kéo của cô.
Trong ghế lái có chút chặt hẹp, thật sự không thích hợp để họ thân mật với nhau.
Nhưng lại không thể làm mạnh được, anh mở cửa rồi cả hai bước xuống xe.
Sau đó anh đặt cô nằm xuống hàng ghế sau.
Váy bị anh cởi ra và vứt xuống sàn xe.
"Về....về nhà đi anh".
Nghi An ngại ngùng khi ân ái trong xe, cho nên muốn anh về nhà.
"Nay anh có phần vội rồi đó nha~".
Nghi An trêu chọc anh.
"Không...không kịp rồi bé cưng".
Anh đã cứng rồi, không thể đợi đến về nhà được.
Nhà rồi sẽ được về, hiện tại anh cần phải giải phóng bản thân mình đã rồi mới tính tiếp.
Từ Khiêm thấy mình đã không còn tiết chế kể từ khi mới gặp cô nữa rồi, súng đã lên nồng đợi đến khi về nhà thì anh đã không còn cảm giác nữa.
Bây giờ thì anh mới biết tại sao các vị vua thời xưa lại mất hết các khái niệm thời gian khi ở cùng người đẹp của mình rồi.
Ở gần mỹ nhân như vậy, có chết cũng phải được chết trong sung sướng.
Phải sướng trước rồi anh mới nghĩ được nhiều.
Anh vội vội vàng vàng cởi áo mình, nhưng do quá hấp tấp nên không cởi được.
Anh đen mặt.
Đã vậy còn bị Nghi An cười nhạo anh một, cho nên anh cũng không thèm cởi áo ra làm gì nữa, thắc lưng được anh cởi ra xuống đến đầu gối.
Nơi đó của cô vẫn chưa ướt nên anh không thể đi vào liền!! Anh hận!!! Hận cô chưa đủ ướt, cho nên chỉ có thể cắn răng nhẫn nhịn làm cho cô ướt trước sau đó anh mới cùng cô đi l3n đỉnh được.
"Vội vàng cái gì không biết nữa ".
Nghi An nhéo anh một cái.
"Vì em đẹp.
Lại đáng yêu anh không thể nhịn được".
Từ Khiêm cũng không biết bản thân mình làm sao nữa, anh đứng trước cô dường như không thể nhịn được gì cả.
Anh chỉ muốn biết hiện tại, anh phải làm cô, cùng cô đi đến tận cùng của sự hạnh phúc khi có sự giao thoa giữa hai thân xác.
Anh không muốn vội vàng thế đâu, nhưng khi thấy cô buồn bả lo âu.
Anh lại không thích, Nghi An mà trước đây anh quen biết, yêu thương lúc nào cũng có một nụ cười rạng rỡ trên môi và đặc biệt trong tình thế nào anh cũng chưa từng thấy cô khóc.
Ừm!! Trừ những lúc ở trên giường cô có thể vì anh làm, vì anh đâm liên tục mà khóc mà cầu xin mà rên rĩ.
Cũng có thể vì anh mà hồi hộp đến siết chặt lại hoa huy.ệt một cách chặt chẽ làm anh sướng đến phát điên.
"Đồ ngốc".
Nghi An cũng không ngờ anh mặt dày nói những lời như thế.
Cho nên cô cũng mở rộng đôi chân của mình để anh có thể ra vào thuận lợi hơn.
Từ Khiêm ngậm lấy nụ hoa căng tròn của cô mà xoa bóp hôn lên xung quanh nụ hoa mẫn cảm đó..