Giản Ái biết anh mong muốn kết hôn, tuy cô luôn từ chối nhưng vẫn mong hoàn thành ước nguyện của anh.
Nên cô đã lên một kế hoạch là cầu hôn anh.
Như thường lệ, Trần Cảnh Hoài đi làm xong thì Giản Ái sửa soạn cho con trai và con gái xong rồi thì cô kiểm tra lại hoa và nhẫn cầu hôn của mình.
Người ta thì cầu hôn vợ, còn cô hôm nay nhất định sẽ cầu hôn chồng mình mới được.
Cho anh một ngạc nhiên!
Cảnh Tinh cũng giúp mẹ mình một tay, cậu nhóc cũng mong chờ vẻ mặt của ba mình lắm.
Ba sẽ khóc chứ! Mà không đâu, ba mạnh mẽ như vậy sao khóc được.
Một nhà ba người đi đến công ty Trần thị.
Các cô lễ tân điều biết Giản Ái nên khi cô đến thì ai nấy điều vui mừng, định thông báo cho anh biết nhưng bị cô ngăn lại.
Hôm đó, cả công ty Trần thị điều biết, phu nhân của họ đến để cầu hôn giám đốc nhà mình.
Trời ạ.
Cũng chịu kết hôn rồi sao chứ.
Bọn họ ngày ngày nhìn ông chủ rầu rĩ vì phu nhân không chịu lấy mình nên luôn không vui.
Dạo trước công ty luôn có người kết hôn, khi đó sắc mặt của giám đốc cũng đen thui, đen hơn đít nồi luôn á chứ.
Hôm trước, công ty có người kết hôn, ai nấy điều chúc mừng nhưng chỉ riêng giám đốc thì lại không vui.
“Chúc mừng”.
Giọng nói lạnh nhạt của anh vang lên.
“…”.
Giống như chúc mừng không vậy?
Sau đó mọi người mới biết được, là giám đốc đã cầu hôn phu nhân từ rất lâu rồi, từ khi phu nhân còn học đại học.
Hiện tại đã sinh con luôn rồi, nhưng phu nhân lại chưa muốn kết hôn.
Nên giám đốc mới không vui đó.
Nhưng đâu phải tại họ đâu chứ, kết hôn phải chọn ngày lành tháng tốt, hai bên gia đình đồng ý mà.
Hu hu.
Làm công như bọn họ thật khổ quá đó chứ.
Bây giờ…phu nhân cuối cùng cũng chịu lấy giám đốc rồi, đương nhiên bọn họ phải giúp đỡ mới được chứ.
Giám đốc vui thì họ mới vui được, công việc cũng dễ dàng hơn đó chứ.
Cho nên…hôm đó mọi người giúp phu nhân một tay, chuẩn bị đại sảnh.
Giản Ái nhìn mọi người đã chuẩn bị xong, cô đứng giữa vòng hoa được tạo thành trái tim từ hoa hồng.
Trên tay còn cầm hộp nhẫn.
Cô hít sâu một hơi sau đó lấy điện thoại gọi cho anh.
“Anh xuống sảnh đi ạ, em với con đợi anh ở đó”.
“Hả? Em đến khi nào? Sao lại không báo với anh, anh xuống ngay”.
Cảnh Hoài nghe cô đến thì dường lại mọi việc đang làm dang dở, chạy ào xuống đại sảnh.
Khi anh xuống thấy có rất nhiều người đang tụ tập lại, thấy anh xuống mọi người dần tản ra hai bên.
Cảnh Hoài sững người, đôi chân đứng bất động.
Giản Ái mặc váy cưới màu trắng, trên tay cầm một bó hoa mỉm cười nhìn anh.
“Ái Ái….”.
Anh từ từ đi lại, cả người anh như chết lặng.
“Anh Cảnh Hoài, chúng ta quen biết nhau đã gần hai mươi lăm năm, khi em còn bé luôn muốn được làm vợ anh, làm mẹ của con anh”.
Giản Ái mỉm cười.
“Hiện tại giấc mộng năm nào của em đã thành hiện thực”.
Cô quỳ xuống, Cảnh Hoài vội đỡ lấy cô.
Trên tay cô chính là chiếc nhẫn lấp lánh.
“Anh có đồng ý lấy em không? Giản Ái em hôm nay muốn cho mọi người biết, em Hoàng Giản Ái, cầu hôn anh Trần Cảnh Hoài, cả đời này quyết không phụ anh”.
“Lấy lấy… anh mừng muốn chết luôn đó”.
Hu hu…
Có ngu mới không lấy cô đó chứ, anh mong chờ ngày này qua ngày khác cơ mà.
Ngày hôm đó, cậu con trai lớn của anh cùng với toàn thể nhân viên của công ty, nhìn thấy giám đốc lạnh lùng của họ rơi nước mắt.
Khóc hu hu như một đứa trẻ con.
“….”.
Được rồi.
Thì ra ba cũng như cậu thôi, cũng mít ướt lắm đó chứ, mới có như vậy thôi mà đã khóc rồi.
Hừ.
Ba đúng là vô dụng mà.
“Hôn đi.
Hôn đi”.
Không biết nhân viên nào hào hứng muốn họ hôn nhau, Cảnh Hoài nâng mặt cô gái nhà mình lên sau đó vòng lấy eo cô, mà hôn lên môi Giản Ái một nụ hôn sâu và đầy ngọt ngào.
Nhưng…anh lại không hề hay biết, có người sớm đã phát trực tiếp toàn cảnh cầu hôn này, và đăng lên các trang mạng xã hội.
“Cái thằng này tệ thật, để cho vợ nó cầu hôn”.
Mẹ Trần nói với mẹ Hoàng.
Hai người cùng nhau mỉm cười nhìn tin tức.
“Con bé này luôn cho người ta một bất ngờ mà”.
Mẹ Hoàng cũng vui không kém.
Như vậy mới là con nhà quân đội chứ.
Không chỉ riêng việc cô cầu hôn, mà cả nhà ai nấy cũng vui cả.
Một là Giản Ái cho anh bất ngờ lớn vô cùng, ngay cả gia đình hai bên cũng không ai biết.
Hai là cô lại dám cầu hôn anh.
Trở lại với đại sảnh Trần thị, ngày hôm đó, cả công ty được nghĩ một ngày.
Mọi người chúc mừng anh và Giản Ái rất nhiều.
Về đến nhà, mà Cảnh Hoài tưởng mình đang nằm mơ không đó chứ.
Người ta thì cầu hôn vợ, còn vợ anh thì lại cầu hôn mình.
Chà~~~
Như vậy sau này có cái để anh khoe khoang với đám người anh em của mình rồi.
Mấy ai được như anh đó chứ.
Ha ha.
“Cảm ơn vợ đã chịu lấy anh”.
Đến tối Cảnh Hoài lại muốn hứng hở ân ái với vợ mình.
“Đồ ngốc, mọi chuyện còn lại anh tự lo đi”.
“Được được…”.
Cảnh Hoài lại nhấn người.
“Để anh lo, em chỉ cần mặc váy cưới đi vào lễ đường mà thôi”.
“Ưm…được.”.
Yêu anh nhiều năm, kết hôn đã đúng lúc rồi.
- ---
Trần Cảnh Hoài bắt tay vào việc trang trí cho buổi hôn lễ của mình.
Hừm.
Ai chê kệ họ.
Anh vui là được rồi.
Có vợ rồi thì lo cái gì nữa chứ, đúng không.
“Mãn nguyện rồi chứ”.
Từ Khiêm họp mặt không quên trêu chọc anh ta.
“Đương nhiên, sẽ vui hơn nếu như là ngày kết hôn”.
Cảnh Hoài vô cùng mong chờ, anh chờ đã mấy năm rồi, nay hiện tại đã là tháng tám, còn hai tháng nữa là họ sẽ kết hôn, anh tính từng ngày từng ngày.
Cảm thấy thời gian trôi qua lâu quá đó chứ.
Hừm.
“Có muốn anh đây cho chú em mày chỉ cho kinh nghiệm không?”.
Cố Minh hớn hở nói.
“Cút đi, ông đây không cần”.
Hừ.
Cái tên này chỉ mong kiếm cách trêu chọc anh mà thôi.
Đồ anh em chó.
Ha ha.
Không cần thì thôi, xì.
Cố Minh cũng thật lòng chúc mừng anh cuối cùng cũng kết hôn.
Nhưng…cũng rất ganh tỵ vì Giản Ái cầu hôn.
Phải chi khi đó Thanh Thanh cũng cầu hôn mình nhỉ, chà.
Vui chết đi được vậy đó.
“Vậy chỉ còn cậu thôi đó”.
Lục Nghiên Trung cũng lên tiếng.
“Cậu tụt lại quá”.
Từ Khiêm im lặng.
Ai bảo Nghi An chỉ chăm con, chăm đến con lớn rồi cũng không chịu lấy anh.
Anh nghĩ chắc cả đời này họ không kết hôn luôn quá đó chứ.
Haizzz.
“Thôi không sao, cậu có con đầu tiên mà”.
Cảnh Hoài an ủi.
“Cũng may tôi không về chót.
Ha ha”.
Vừa an ủi xong anh lại dội cho Từ Khiêm một gáo nước lạnh.
An ủi làm cái gì chứ, đã là anh em thì phải như vậy đó chứ.
Chỉ giỏi trêu chọc nhau mà thôi.
...
Chớp mắt trôi qua, chỉ còn hai tuần nữa là đến ngày họ kết hôn, nhưng…Giản Ái lại tiếp tục mang thai.
Cái thai mới tròn được một tuần tuổi mà thôi, hôm đó họ ân ái có chút mạnh, khiến cho Giản Ái nữa đêm ôm bụng, phải vào viện.
Kiểm tra ra mới biết, cô đang mang thai.
Cảnh Hoài bị gia đình hai bên mắng cho một trận te tua, mắng từ ngày này sang ngày khác, hoàn toàn không cho anh chút mặt mũi nào cả.
Giản Ái thương anh vô cùng nhưng cũng không còn cách nào cả.
Có con?
Trời ạ.
Vậy…
“Hôn lễ tạm dừng đi, con bé đang bị kinh động nên tạm thời không hoạt động mạnh được”.
Mẹ Trần lên tiếng.
Trần Cảnh Hoài cũng đồng ý, cuối cùng hôn lễ sắp đến ngày lại được anh thông báo huỷ tiệc mừng, vì lý do cô dâu đang mang thai.
Nên không thể tiến hành được, hẹn mọi người lại khi khác
Khi đó, Từ Khiêm cười anh một trận tơi bời.
“Để xem tôi với cậu, ai kết hôn trước nhé, tụt dốc quá đó chứ”.
“…”.
Trần Cảnh Hoài.
Ha ha.
Khi đó anh đã nói như vậy với Từ Khiêm, bây giờ lại bị trả lại nguyên văn.
Khốn thật chứ.
Ai ngờ đâu? Chắc cả đời anh cũng không quên được quá đó chứ.
Bất ngờ thật.
Dời thì dời lại, nhưng anh lại không ngờ, dời mãi đến khi Cảnh Tinh mười tuổi thì họ mới chính thức bước vào lễ đường hoàn thành ước nguyện cuối cùng của cuộc đời anh..