Mấy hôm sau, cô đang ngủ trên phòng bất ngờ có tiếng mở cửa phòng mình? Hình như ai đó đang vào phòng cô cảm giác không an toàn cô mở mắt bật đèn lên.
Giật mình khi nhìn thấy Vũ đang nở nụ cười với cô.
- Anh làm em thức giấc sao?
- Sao anh vào được phòng của em?
- Anh có chìa khoá.
(Anh giơ chìa khoá lên nhìn cô)
Cô bất ngờ nhìn chăm chăm vào anh rồi mới thoáng nhớ ra đây là nhà của anh mà cuối cùng cô mới cố gắng lên tiếng.
- Anh vào phòng em có việc tìm em sao?
- Uhm, anh đi mấy ngày không lẽ em không nhớ anh hả?
- À, chuyện đó...mai rồi nói hôm nay em buồn ngủ quá.
Cô tránh né đẩy anh ra khỏi phòng, bất ngờ anh nắm lấy tay cô khiến cô giật mình.
Vũ nhìn cô thẳng thắn khiến cô có chút ngại ngùng.
- Em sao vậy?
- Em không có sao? Em buồn ngủ thôi.
(Cô gượng cười nói).
||||| Truyện đề cử: Ôm Chặt Bắp Đùi Nhân Vật Phản Diện |||||
- Không giống, em đang giận anh đúng không?
- Em không có giận.
- Nhìn em lạ lắm, nói chuyện cũng rất xa lạ.
- Anh đừng có nghĩ lung tung, ra ngoài đi mai rồi nói chuyện.
Cô dùng sức đẩy anh ra khỏi cửa rồi giật chìa khoá trong tay anh vào phòng khoá chốt, anh đứng ngoài gõ cửa vài lần, tôi nằm bên trong không trả lời rồi anh cũng không gõ cửa thêm.
Sáng hôm sau cô thức dậy rất sớm, tránh mặt anh nên cũng đi làm rất sớm, không biết tại sao bây giờ cô cứ nghĩ tới anh không nói yêu mình liền khó chịu mà không muốn gần gũi với anh.
Tìm cách né tránh mọi lúc có mặt anh.
Chiều tan làm, cô chạy về nhà của mình luôn, không muốn gặp anh.
Cô quyết định đến khi có đủ tin tưởng mới chịu về nhà Vũ.
Tắm xong cô bước xuống nhà ăn cơm, Đan Thanh cứ vừa ăn vừa cười, còn tiểu Mỹ thì cứ cười mãi nhìn cô.
- Nè, tôi kêu hai người qua chơi cho vui chứ có kêu qua chọc quê tôi không hả?(cô đập tay lên bàn nói)
- An Kỳ, chị hỏi thật.
Em vì sao không tin Chính Vũ?
- Em không biết vì sao.
Đột nhiên em không có cảm giác an toàn khi ở bên Vũ.
- Thật ra em cũng cảm nhận được, anh Vũ ngày một kín tiếng yêu đi.
Không bao giờ nói ra yêu thương với bất cứ một ai từ ngày chị rời khỏi và mất tích.
Điều đó càng lộ ra rõ hơn khi anh ấy phát hiện chị chính là người đã ra đi và trở về với một hình hài khác.
Cho nên từ đấy, người ta cũng chẳng còn nghe được một từ yêu thương nào trong miệng Vũ.
Nhưng ánh mắt anh ấy nhìn chị, chưa bao giờ là như vậy.
Nó chất chứa rất nhiều điều.
(Tiểu Mỹ nhẹ nhàng nói)
- Chính vì chị đã từng quá tin vào trực giác, tin vào điều chưa bao giờ hiện hữu nên đã năm lần bảy lượt bị từng người từng người mình tin tưởng hảm hại.
Chính vì thế, chị sợ nhất là niềm tin đặt sai chổ.
Chị muốn nghe tận tai thấy tận mắt.
Muốn chính người chị yêu nói ra mà không hề bị ép buộc nào.
Làm chị đủ lòng tin để tin tưởng.
Đúng, cô là kẻ nhát gan cô không dám đối diện sự thật vì có quá nhiều sự thật từng khiến cô gục ngã.
Mọi chuyện của hôm nay đã kết thúc, Thiên Vỹ sau khi giúp cô liền bay về Anh, Tâm Ly thì không còn ở đây nữa.
Vậy mà vấn đề của cô và anh lại không thể giải quyết được.
Cho đến cuối cùng chính là tự bọn cô phá đi những tin tưởng của chính mình.
Im lặng một lúc lâu, Đan Thanh nhìn cô rồi lại tiếp tục lên tiếng.
- Em định ở đây bao lâu, Chính Vũ gọi chị từ chiều đến giờ chị luôn giấu là em không có về đây?
- Hơizzz nhà em em ở thôi.
Chị đừng nghe nữa là được.
Cô nói xong quay lưng đi lên phòng không nuốt thêm được chén cơm nào nữa.
Mở điện thoại lên, hàng chục cuộc gọi nhỡ từ Vũ thêm mấy tin nhắn đi kèm nữa.
Cô không muốn đọc vì sợ yếu lòng nên lập tức lật ngược màn hình điện thoại xuống bài rồi đi tắm.
Không ngờ vừa tắm xong, cô lật đật xuống nhà định uống trà với hội chị em thì nhìn thấy tiểu Mỹ hối hả chạy lên, cả hai gặp nhau ở giữa cầu thang.
- Chị An Kỳ chị đi với em.
- Sao vậy? Ra ngoài sao? Thôi chị làm lười đi quá.
- Chị không nhận được tin nhắn hay cuộc gọi từ anh Vũ sao?
- Có nhận được nhưng chị không có gọi lại.
Làm sao?
- Anh Alan vừa gọi cho chị Đan Thanh, nói Vũ lái xe quá tốc độ trong người có rượu nên đã......!(tiểu Mỹ đột nhiên ngừng nói hai mắt rươm rướm nước mắt nhìn cô.
Tay chân run rẫy nói năng loạn хạ)
- Đã làm sao? Sao? Em nói đi? (1 dự cảm chẳng lành vây lấy cô)
- Chị nhanh chóng đi tới bệnh viện với em, Chính Vũ đang cấp cứu.
Cô không đợi thêm, chạy xuống vơ đại một chiếc áo khoác dài mặc vào rồi lên xe với tiểu Mỹ và Quốc Thiên cô không khóc được mà trong lòng chỉ lo lắng, rất sợ hãi.
Bước vào bệnh viện ai cũng nhìn, một cô gái với mái tóc xoã vẫn còn ẩm ẩm hơi nước chưa kịp khô mặc trên người một cái áo thun form rộng, dưới chân là đôi dép lông đi trông nhà bình thường chạy hối hả.
Không còn kịp suy nghĩ mà cứ chạy như thế cho đến phòng cấp cứu.
Nhìn thấy Đan Thanh và Alan đang ở đó cô tức tốc chạy lại.
- Tình hình anh ấy sao rồi chị? (cô run rẫy hỏi)
- Đang cấp cứu, lúc đưa vào đây tình hình rất nguy kịch.
Nhân viên y tá hấp tấp chạy vào, còn quay sang nhìn Alan.
Giọng nói tức giận mà còn rất khó chịu thêm phần gấp gáp.
- Anh Alan, giám đốc rất tức giận, anh lên đó gặp ông ấy.
Câu nói đó khiến cô giật mình, tại sao lại kêu Alan và nói chuyện không liên quan như thế.
- Anh Alan có chuyện gì?(cô hỏi trước)
- Lúc nảy anh vì muốn Hàn Chính Vũ được bác sĩ giỏi nhất cấp cứu cho mà quậy tung bệnh viện trong khi người ta vừa chuẩn bị vào ca phẫu thuật cho người khác.
Có lẽ anh được mời lên để giải thích cũng như bồi thường hư hại.
Trong tình huống này, những lời Alan nói khiến cô vừa lo lắng vừa không nhịn nổi sự trẻ con này, tại sao lại mang một tiểu phẩm hài vào bi kịch.
Cô nhếch môi cười nhưng cũng không tươi tỉnh nổi..