Tin tức truyền ra của Lý Thúc Hà rất nhanh, trong vòng một ngày, toàn bộ người trên trấn cơ hồ đều biết quan phủ muốn chiêu binh.
Nhất là mấy thanh niên trai tráng trấn thủ ngoài trại môn, nghe Lý Thúc Hà nói xong, liền tụ tập cùng một chỗ bảy miệng tám lưỡi sôi nổi thảo luận chuyện này.
"Năm nay chúng ta đều nộp thuế đầy đủ mà, nhưng nếu có quan lại đến, nhất định sẽ bắt người đi.
""Còn không phải sao, biểu cữu nhà dì Hai ta ở huyện lân cận gần, nói bên đó đã sớm bắt người, lúc đó ta còn buồn bực nghĩ huyện Bình Trữ chúng ta sao lại không có động tĩnh chứ?""Nếu buổi tối thật sự có quan binh đến bắt người thì làm sao bây giờ? Chúng ta có mở cửa cho họ không?”"Ngươi ngốc sao? Mở cửa không phải là thả hổ vào sao? Nếu mà thấy có người đến, chúng ta phải hét ầm lên rồi chạy thật mau.
”"Đúng vậy đúng vậy, ta nghe nói bọn họ cứ hễ thấy người là bắt đi luôn, ta cũng không muốn bị đám quan bình đó bắt đi đánh giặc, nhà ta chỉ có mình ta độc đinh, nếu ta bị bắt đi, nương của ta sau này phải làm sao đây?""Đã bàn bạc rồi đó, nhớ kỹ, bất luận là ai canh cửa đều phải canh kĩ một chút.
"Trụ Tử tối nay không cần canh giữ cổng trại, trong nhà hắn chỉ có hắn và mẹ.
Nương của Trụ Tử đang ngồi ở trong sân, hướng về phía ánh trăng, chân giẫm lên rơm mềm đan đồ đạc, còn Trụ Tử thì đang dùng dao xắt khoai lang.
Khoai lang thái lát phơi khô có thể bảo quản trong một thời gian dài, bỏ vào nồi nấu, đối với nhà bọn họ cũng thành một bữa cơm.
Trụ Tử cũng muốn cho nương ăn uống tốt hơn một chút, nhưng lương thực vừa gặt xong đều phải dùng để nộp thuế, không có biện pháp nào khác, chỉ có thể ăn khoai lang.
Hắn nghĩ đến chuyện ban ngày trên trấn bàn luận sôi nổi, trong lòng suy tính, việc này rốt cuộc có phải là thật hay không, nếu là thật, hắn sẽ bị bắt đi, nương hắn phải làm thế nào đây?Giữa đêm hè nóng nực, nhà nào cũng ở trong sân hóng mát.
"Mau chạy đi, có quan binh tới bắt người rồi!"Một tiếng kêu thất thanh truyền đến, màn đêm yên tĩnh bỗng chốc bị phá tan.
Trụ Tử giật mình nhảy dựng lên: "Nương, quan binh thật sự đến bắt người! ”Mẹ của Trụ Tử tai có chút vấn đề, vừa rồi nghe không rõ tiếng hô bên ngoài, lại nghe Trụ Tử nói như vậy, nhất thời luống cuống, tay run rẩy nói: "Nhanh, Trụ Tử, con mau chạy đi!".