TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh! Chú Là Điều Thời Gian Nợ Em
Chương 4: Chương 4


Vừa nói , bà liền đặt tay lên sờ mặt cô , nhìn qua nhìn lại , tâm trạng như vô cùng lo lắng.

Mạc Thiên Mộc nhìn người phụ nữ trước mặt nhưng không trả lời vẫn im lặng không đáp.

Dù cô tỉnh dậy đã gần 3 tiếng , dù không nhiều nhưng đủ để cô thu thập kí ức của em gái mình Mạc Thiên Mộc về trong đầu.

Người phụ nữ trước mặt là mẹ của em gái thất lạc của mình Mạc Thiên Mộc.

Liễu Như Thu - chủ tịch tập đoàn HCG - tập đoàn kinh tế ở thành phố A.

Dù tập đoàn HCG không lớn lắm nhưng vẫn được mọi đối tác tìm đến để bàn về hợp đồng để hợp tác.

Nhiếp Vô Ngọc lại không thể ngờ em gái cô tìm mãi không ra , lại ở chính thành phố cô muốn đến nhất , trớ trêu thay.

Bác sĩ Ngô nhận thấy ánh mắt kì lạ của Mạc Thiên Mộc , lại cổng thêm việc Liễu phu nhân hỏi mà cậu không trả lời , liền nghi nhờ có điều kì lạ , liền bước đến nói :
- " Hình như !.

.

Mạc thiếu gia không nhớ phu nhân là ai !"
Lời nói của bác sĩ vừa dứt , Liễu Như Thu liền đứng hình , sững người nhìn qua con trai bảo bối của bà , liền lên tiếng :
- " Mộc nhi ! Con nhìn mẹ đi , con không nhớ mẹ là ai sao ? Mẹ là mẹ của con đây !"

Mạc Thiên Mộc liếc mắt lên nhìn bà , ánh mắt của cô vừa lạnh lùng đến kì lạ , làm cho Liễu Như Thu hoãng loãn đến tột độ , bà nói lớn rồi ôm lấy cô :
- " Đều tại mẹ!.

tại mẹ mà con trở thành thế này , đều tại mẹ cả.

"
Không biết Liễu Như Thu đã khóc từ bao giờ hàng giọt nước mắt vẫn cứ chảy không ngừng.

- " Mẹ "
Một giọng nói nhè nhẹ vang lên không to không nhỏ vang lên làm bà ní khóc ôm lấy con trai , nói :
- " Đúng ! Là mẹ đây ! "
Một lúc sau căn phòng đã trở nên trống vang chỉ còn cô và một nữ y tá , cô liền hỏi :
- " Điện thoại của tôi đâu ? "
Cô y tá khi nghe Mạc Thiên Mộc hỏi , liền đáp :
- " Mạc thiếu gia điện thoại của cậu đang ở trong tủ ở ngăn bên phải ạ ! "
Cô nghe cô y tá nói liền tới tủ ngăn bên phải mở ra liền thấy chiếc điện thoại thật.

Khi cô y tá đi ra ngoài , cậu liền gõ số điện thoại kì là rồi nói gì đó không biết nhưng tối hôm đó một người đàn ông kì là từ cửa sổ nhảy vào.

Người đàn ông đó tên là Richt - người thân cận và cực kì trung thành của cô Nhiếp Vô Ngọc.

Richt mặc một bộ đồ đen bước vào , nghi hoặc đáp :
- " Người!.

.

người thật sự là chủ tử sao ?"
Cô nghiêng đầu , lạnh lùng đáp :
- " Tất nhiên là ta rồi Richt "
Bây giờ Richt cậu đã không còn nghi ngờ gì nữa , vì chỉ có chủ tử mới gọi cậu là Richt thôi.

- " Tại sao chủ tử lại ở trong thân thể của Mạc Thiên Mộc.

"
Giọng nói có phần thắc mắc và nghi hoặc của Rocht cách lên.

Vì câu hỏi của Rocht khuôn mặt cô trở nên lạnh lùng không một góc chết , sự nhăm gió hiện lên sự tức giận cũng khiến cho không khí xung quanh trở nên lạnh giá.

Rocht cũng cảm nhận được sự đáng sợ chủ tử mình khi nhắc đến điều này.

Nhiếp Vô Ngọc lạnh lùng cùng sự tức giận , hỏi :
- " Tên Tiền Phong Vũ đã làm gì khi gi ết chết ta ? "
Rocht liền ngập ngừng đáp :
- " Sau khi giế t chết người liền giả làm vụ tự tử , sau đó còn định lấy hết tài sản của người nhưng không may là lão gia đã biết ý đồ của hắn nên! "
- " Hắn đã chạy trốn cùng với con tiện tì Lộ Xương đó chưa rõ tung tích.

"
Cô lạnh lùng cùng với sự phẫn nổ , nói :
- " Treo giá 500 triệu ai tìm được tung tích của hai người đó , cho các người trong bang và ngoài bang ngay.

"
- " Ai dám bao che thì giết sạch , còn bang nào bao che bông hồng chết chốc không đội trời chung diệt luôn.

"
Rocht đã đi theo Nhiếp Vô Ngọc hơn 10 năm rồi , nên rất hiểu bản tính của chủ tử
" Nhưng người hại cô đều chỉ có con đường chết , không thể toàn vẹn.

"
Rocht nghiêng nghị , đạp :
- " Thần làm ngay thưa chủ tử.

"
Rồi Rocht lại nhảy ra của sổ ra khỏi phòng như chưa từng bước vào.

____________________________
Vài ngày sau , Mạc Thiên Mộc được xuất viện ,Liễu Như Thu nghe tin liền hoãn các cuộc họp , trực tiếp đón cậu về nhà.

Từ lúc tỉnh lại cho đến bây giờ , thậm chí đến khi về Liễu gia , cô chỉ nói một từ rồi im lặng đến về thì không nói với Liễu Như Thu dù chỉ một lời , khuôn mặt cô lúc nào cũng lạnh tanh không biểu cảm và im lặng đến kì lạ.


Về đến nhà , Mạc Thiên Mộc dựa theo trí nhớ đi lên thẳng phòng , sau khi sắp sếp lại đồ đạc , cô vào phòng tắm , gội rửa thân thể sạch sẽ rồi đi ra.

Đứng trước gương , nhìn thấy khuôn mặt hết sức quen thuộc nhưng lại có sức xa lạ , cô đặt tay lên má :
- " Em thật đẹp ! Dù trai em vẫn rất soái !"
Theo trí nhớ của cô , cha mẹ của Mạc Thiên Mộc đã li thân khi cô 10 tuổi , vì Liễu Như Thu phát hiện cha cậu Mạc Gia Hưng ngoại tình con có hai đứa con ngang tuổi với cậu nên rất tức giận.

Mạc Gia Hưng - Chủ tich tập đoàn Mạc thị.

Dù lớn hơn công ty Liễu Như Thu được mấy bực thì cũng do lấy tiền bà ngoại để kiến công ty phát triển như bây giờ rồi phản bội đi theo Đinh Liễu.

Mạc Gia Hưng còn bắt Liễu Như Thu li hôn vì nghe hai đứa con cùng tình nhân của mình bằy trò nói cậu là gay , nhưng bà ta không chấp nhận vì sợ người đời chê nhiễu con trai mình Thiên Mộc nên vẫn luôn nhận nhịn.

- " Sao em lại chịu đựng như vậy chứ.

"
- " Bà ta cũng rất kiên cường.

"
Không những thế Đinh Liễu bằy trò hảm hại công ty của Liễu Như Thu , còn hai đứa con của bà ta cũng không kém ở trường bằy trò rêu rao nói cậu là gay , bị cả trường xa lánh đánh đập.

- " Sao bọn họ dámmmmm ".


Đọc truyện chữ Full