TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Minh Thiên Hạ
Chương 730: 730: Bảo Kiểm Lâu Rồi Vẫn Còn Sắc 1


Hán Trung phủ có mười một vạn ba nghìn sáu trăm hộ.Trước khi đám tặc khấu tàn phá Hán Trung, vẻn vẹn huyện Nam Trịnh thôi đã có sáu vạn bảy nghìn hộ, mà Hán Trung có tới tận mười một huyện ở dưới như Nam Trịnh, Thành Cố, Dương Huyện, Miện Huyện, Tây Hương, Trấn Ba, Ninh Khương, Lược Dương, Lưu Bá, Phật Bình, Bao Thành.Nói cách khác trong mười năm tặc khấu hoành hành, Hán Trung tổn thất quả nửa nhân khẩu.“ Tình huống ti chức đã viết rõ trong văn thư rồi, mảnh đất Hán Trung này muốn thực sự khôi phục sức sống ngày trước thì không vẻn vẹn là hỗ trợ tài lực vật lực, nhân khẩu thưa thớt cũng là vấn đề.

“ Tiến các lý trưởng đi rồi, Vân Chiêu và Từ Ngũ Tưởng tản bộ men theo con đường nhỏ trong hậu hoa viên, giọng Từ Ngũ Tưởng lộ rõ mệt mỏi:“ Ngươi có giải pháp gì rồi?”“ Quy tụ nhân khẩu, thu hút nhân khẩu, trước kia Dương Hùng ở Hán Trung phụ trách phương diện này, hiệu quả rất tốt.

Bách tính trên núi đã dần rời núi, di chuyển tới nơi giao thông tiện lợi, nguồn nước sung túc, đất đai bằng phẳng.


“ Từ Ngũ Tưởng đã ở đây hơn ba năm rồi, công tác không nhiều tiến triển làm hắn thất vọng: “ Vì người trong rừng núi ra nhiều quá, toàn là người nghèo tới không đủ vải che thân mới khiến Hán Trung không thể tiến được.

Có người tồn tại độc lập trong núi sâu, thậm chí còn quên cả cách nói chuyện.

Ti chức cho rằng chính sách của chúng ta có vấn đề.”Vân Chiêu đứng lại, nghiêm túc lắng nghe: “ Nói ra xem nào.”“ Chúng ta không thể đợi tặc khấu hủy diệt địa phương rồi xây dựng lại từ đống đổ nát được, như vậy tốn quá nhiều thời gian, tài chính.


“ Từ Ngũ Tưởng khẩn thiết nói: “ Huyện tôn, ti chức phản đối chuyện để mặc Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tiếp tục tàn phá Đại Minh.”Vân Chiêu nhìn núi xa trầm tư: “ Đâu phải chỉ Lý Hồng Cơ, Trương Bỉnh Trung tàn phá Đại Minh này, còn có hoàng đế, hoàng tộc, quan viên, địa chủ, cường hào, cự cổ và tông tộc.

Vậy ý ngươi là những kẻ đó nên do chính tay chúng ta hủy diệt, chẳng qua vỡ ít chai lọ thôi, nói thật ta chẳng bận tâm.”“ Chẳng lẽ ngươi muốn để giai tầng quyền lực đó tiếp tục hưởng thụ quyền lực hoặc phú quý mới? Không thể nào, phải thay đổi rồi.”“ Mới gặp khó khăn mà ngươi đã nản lòng với chí hướng của mình rồi à, Từ Ngũ Tưởng, ngươi đã trở nên hèn nhát rồi đấy.”Từ Ngũ Tưởng đứng ngây ra tại chỗ, trơ mắt nhìn Vân Chiêu rời đi.Vân Chiêu quay về chỗ ở, tâm tình cực kém, vì không chỉ những tốt nghiệp sinh sau này không đủ ý chỉ, ngay cả những người kiên định nhất trước kia giờ cũng đang dần thay đổi.Đây không phải hiện tượng tốt.Từ Ngũ Tưởng về nhà cũng đứng ngồi không yên, hắn không thừa nhận mình trở nên hèn nhát, hắn thấy mình không thay đổi gì.Khi thê tử A Đại ôn nhu mang trà tới, vừa mới uống một ngụm hắn than vãn trà hôm nay không ngon.A Đại nói nhỏ:” Huyện tôn tới rồi, đừng uống trà tước thiệt nữa, chàng uống tạm vài ngày.”Từ Ngũ Tưởng nghe vậy mới giật mình, chẳng lẽ mình tới mức trà không ngon không uống rồi sao? Cúi đầu nhìn xuống thanh bào thoải mái, giày thêu cầu kỳ, ngọc bội đeo hông, sờ trâm vàng gài tóc ...!Lòng nổi sóng cồn.Từ khi nào, từ khi nào mình trở thành một quan viên thuần túy như vậy rồi?“ Phu quân, phu quân, sao thế, sắc mặt chàng kém lắm.” A Đại bỗng thấy trượng phu tay chân run rẩy, mặt tái mét hoảng sợ:Từ Ngũ Tưởng nhìn chằm chằm thê tử: “ Đợi huyện tôn đi rồi, nàng đem các con về trang viên Lam Điền đi.”A Đại giật mình: “ Xảy ra chuyện gì rồi? Chàng thì sao?”Từ Ngũ Tưởng rút trâm vàng trên tóc, cởi ngọc bội đặt trên bàn:” Ta đã hiến thân cho nước, sinh tử chỉ là chuyện tầm thường thôi.”“ Thiếp, thiếp chiếu cố không tốt sao?” A Đại nhìn khuôn mặt rỗ vặn vẹo vì thống khổ của trượng phu, sợ hãi vô cùng:Từ Ngũ Tưởng nắm lấy tay thê tử:” Cưới được nàng là phúc phận của ta, nhưng là xui xẻo của nàng, Từ Ngũ Tưởng ta xuất thân bần tiện may gặp được huyện tôn mới có thể sải cánh đại bàng.

Từ khi chúng ta thành thân tới nay, tuy không thiếu cơm áo, nhưng chẳng thể phú quý, ta nợ nàng nhiều ...”A Đại đột nhiên nghe trượng phu nói lời tình cảm, mặt đỏ lên:” Thiếp thích người xấu.”“ Năm xưa vì tiếp cận nàng, ta dùng chút thủ đoạn.”“ Chàng nói tên thỏ nhi Trương Nhược Ngu sao?”Từ Ngũ Tưởng cười khổ:” Hắn không phải thỏ nhi, mà là đấng trượng phu đường đường, nay đang làm đại lý trưởng huyện Cốc Thành Tương Dương.


Là ta ép hắn đóng giả thỏ nhi, nếu không làm thế ta không lọt được vào mắt xanh của nàng.”“ Giờ ta chợt nhận ra, từ đó tới giờ ta vẫn chưa bước ra khỏi ảo cảnh giả dối mà mình tạo ra.”“ A Đại, đó không phải ta, cho nên giờ nàng phải học cách tiếp nhận một Từ Ngũ Tưởng chân chính.”…..

…Cứ mặc lá rừng lát xát rơiHãy thư thả bước, vịnh ngâm chơiGậy trúc, giầy rơm hơn vó ngựaAi sợ!Chiếc tơi mưa gió kệ thây đờiVân Chiêu viết chữ cuối cùng lên giấy trắng, yên lặng cho mức khô, đưa cho Từ Ngũ Tưởng:Từ Ngũ Tưởng nhận lấy tờ giấy:” Chữ của huyện tôn không tiến bộ gì cả.”“ Cái đó gọi là trước sau như một đấy.” Vân Chiêu liếc nhìn Từ Ngũ Tưởng hôm nay chỉ mặc bộ thanh y mộc mạc giống lúc còn làm bí thư bên cạnh mình, cười nhạt nói:” Ngươi sẽ không chỉ thay áo thôi đấy chứ?”“ Hổ thẹn, huyện tôn, Từ Ngũ Tưởng quay lại rồi.

“ Từ Ngũ Tưởng khom người chắp tay: “ Huyện tôn cứ tới Tương Dương, giao lại Hán Trung cho ti chức là được rồi.”Mặc dù Từ Ngũ Tưởng không thề thốt, không nói những lời lẽ hùng hồn gì cả, nhưng chính một câu đơn giản chứa đựng sự dứt khoát đó làm Vân Chiêu yên lòng: “ Được, ngày kia ta sẽ lên đường.”Tiễn Từ Ngũ Tưởng rời đi rồi, Vân Chiêu thở phào, nếu tên này không tỉnh lại, vấn đề sẽ trở nên phiền phức, quả nhiên không thể cứ ngồi yên trong thư phòng được, nếu không ra ngoài tận mắt chứng kiến, làm sao nhận ra vấn đề.“ Huyện tôn, ti chức muốn đi Thành Đô.


“ Liễu Thành chắp tay nói:Vân Chiêu gật gù: “ Một năm tụ cư thành làng, hai năm thành ấp, ba năm thành đô, đúng là nơi tốt.”Liễu Thành nói: “ Tổ tiên của ti chức là người Xuyên, ti chức dù có tốn cả đời cũng phải để thiên phủ chi quốc tái hiện.”“ Không thế nào, quan viên ở một nơi mười năm là cực hạn, ngươi nếu muốn tới Thành Đô, chỉ có thể tới lúc gian khổ nhất, đợi có chút quy mô rồi, ngươi sẽ đi nơi gian khổ hơn.

“ Vân Chiêu nửa đùa nửa thật nói: “ Đợi tới khi nào người già yếu hết dùng được nữa, ta sẽ cho ngươi về Thành Đô dưỡng lão.”“ Ti chức muốn chết ở Ngọc Sơn hơn.”Vậy là Liễu Thành cũng xác định hướng đi tương lai của mình.Đất Thục lúc này thế lực Vân thị dưới sự xuất lĩnh của Vân Hổ đang từng bước chén ép, đợi tới khi đại quân Cao Kiệt chỉnh đốn xong, đại quân Lam Điền sẽ ùn ùn kéo vào.Lần này người Thục không phải đối diện với loại ô hợp như Trương Bỉnh Trung, mà là quân đội tinh nhuệ nhất, hiện đại hóa nhất toàn thiên hạ, mục tiêu không chỉ là đất Thục mà bọn họ sẽ tiến thẳng tới khi nào Vân Chiêu bảo họ dừng mới thôi.Ba ngày sau Vân Chiêu rời Hán Trung, y men theo Hán Thủy mà đi, không sử dụng lâu thuyền, thực tế cũng không có lâu thuyền cho Vân Chiều dùng.Cứ thong thả đi theo dòng Hán Thủy sẽ tới được Tương Dương, sau đó là Vũ Xương.Hán Thủy cuồn cuộn, trên sông chẳng nghe tiếng hò đánh cá, chẳng nghe thấy hô hào của thuyền công, còn tình ca làm người ta bi thương vạn phần càng biệt tăm, những nữ tử đa tình mong đợi tình lang trở về đã mất lâu rồi.Đội ngũ của Vân Chiêu đi rất chậm, chủ yếu là vì đường xá quá tệ, xe không đi ngổi, Vân Chiêu cưỡi ngựa, đối diện với sông núi hùng vĩ, y rất muốn c ởi sạch quần áo nhảy xuống sông bơi thỏa thích.….

….Vũ Xương thuộc Vũ Hán đó các bác, Tôn Trung Sơn nổi lên ở đây, cô Vi cũng thế..


Đọc truyện chữ Full