TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 18: 18: Mức Buôn Bán Kinh Người


Mặc dù những con vẹt đó rất đắt, nhưng giá những loài chim khác cũng không tính là đắt, ai cũng có thể mua được, những phụ huynh đưa theo trẻ con đó cơ bản là có thể mua được.

Một số người còn quay video, thông báo cho bạn tốt của mình tới đây.

Qua một vuổi sáng, hơn 200 con chim bình thường đã bán được bảy tám mươi con, mà vẹt cũng bán được mười ba con.

Trong đó sáu con là vẹt yến phụng có giá 10 ngàn, bảy con khác có bốn con là trên 50 ngàn, đắt tiền nhất chính là con vẹt ôn đới 90 nghìn mà Triệu Mạc mua.

Tình huống của tiệm buổi chiều vẫn bùng nổ như cũ, thậm chí có một người mua vẹt xám châu Phi giá 100 ngàn.

Tận đến năm giờ, cửa tiệm chuẩn bị đóng cửa, khách hàng mới lưu luyến bắt đầu lục tục rời đi.

Trừ vẹt thì các loại chim khác bán được 110 con, giá 100 ngàn có! 500 ngàn có! Vẹt loại 50 nghìn trở xuống bán được mười ba con, 50 nghìn trở lên bán sáu con, giá!.

! Trong tiệm thú cưng, bốn cô gái nhìn biểu đồ buôn bán trên máy tính, trong mắt lộ ra vẻ khiếp sợ.

710.

000!Tổng cộng một ngày buôn bán, đạt tới hơn 710 nghìn! Hơn nữa lúc bán đã giảm giá mười phần trăm!Mấu chốt là những con chim này bán quá tốt.

Mặc dù khiếp sợ, nhưng bốn người vẫn rất vui vẻ.

Các cô đều được trích phần trăm, Triệu Phương Phương trích phần trăm ít nhất, nhưng cũng được 1300, nhiều nhất Lý Thiến trích phần trăm lên tới 2500.

Kiếm nhiều tiền quá! Trước đây tôi nghĩ tốt nghiệp đại học xong tìm một công việc lương 10 nghìn là đã đủ thỏa mãn rồi, hiện tại nơi này một ngày nhận 710 nghìn, coi như tôi không ăn không uống, lương tháng 10 nghìn, phải sáu năm mới có thể đạt được.

Triệu Nhã thở dài nói.

GIờ cô được trích phần trăm cũng đã được hơn một nghìn.

Ba người khác cũng hít sâu gật đầu một cái.


Được rồi, hơn năm giờ rồi, mọi người tan làm đi, ngày mai đúng tám giờ đi làm.

Diệp Tinh đi tới cười nói.

Vâng, ông chủ.

Bốn người đều gật đầu.

Lý Thiến và Triệu Phương Phương vẫn ổn, mà Triệu Nhã và Lý Hân khi nhìn Diệp Tinh, sâu trong đáy mắt hiện lên một tia sáng kì dị.

Cao lớn, đẹp trai lại có tiền, hơn nữa trầm ổn còn rất ấm áp, mặc dù trẻ tuổi nhưng lại chững chạc như người trưởng thành, đây quả thực là bạn trai hoàn mỹ.

Rời khỏi tiệm thú cưng, bạn cùng phòng của Triệu Nhã, Lý Hân lập tức vây lại.

Trương Duyệt đeo kính có chút hâm mộ nói: Nói, Triệu Nhã, Lý Hân, dựa vào tiền phần trăm các cậu được trích hôm nay, chắc chắn đều hơn 1000 đúng không? Đáng tiếc tôi không có kinh nghiệm làm việc tại tiệm thú cưng, nếu không tôi cũng tới đây làm.

Một nữ sinh mặt tròn mập mạp khác cười hì hì nói: Một ngày không gặp, Tiểu Nhã cùng Hân Hân đều thành tiểu phú bà rồi.

Mời cơm, nhất định phải mời cơm.

Mời thì mời, không thành vấn đề! Triệu Nhã phóng khoáng nói.

Oa! Tiểu phú bà thật hào phóng.

Tôi biết một quán ăn, ngon lắm, chúng ta tới đó đi.

Trương Duyệt ghé vào bên tai Triệu Nhã, cười hì hì nói: Tiểu Nhã, lúc ăn cơm chị đây dạy các cậumấy chiêu, bắt ông chủ của các cậu lại đến lúc đó quay người làm bà chủ.

Nói cái gì vậy? Triệu Nhã nhất thời mặt đỏ.

Một ngày kiếm mấy trăm nghìn đó, nếu là tôi ở gần ông quan đó, tôi nhất định sẽ nhanh chóng tấn công.

Trương Duyệt thở dài nói.

Tiểu Duyệt tương tư rồi.

Mấy nữ sinh vừa nói vừa cười, đùa giỡn đi về phía xa!.

Nhân viên tiệm rời đi, tiệm thú cưng chỉ còn lại một mình Diệp Tinh.

Xem ra phải mua một số lượng lớn.

” Diệp Tinh hít sâu một hơi, trực tiếp đi tới chợ chim thú.

Nhưng trước đó hắn đã thiết lập mối liên hệ với rất nhiều thương nhân, chỉ cần tới liền có thể lấy được hàng.

Đợi sau khi lấy được hàng, Diệp Tinh sẽ chuyển hết lên tầng hai của tiệm.

Hắn sử dụng Linh Khởi Thuật cải tạo rất nhiều chim non, đặt một ít thức ăn và nước uống xuống, sau đó lập tức rời đi.

Những con chim đó sẽ tự mình giải quyết nhu cầu bản thân, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Sau khi làm xong tất cả những việc này Diệp Tinh lại đi đến bệnh viện.


Tiểu Tinh, tình hình tiệm thú cưng như thế nào? Diệp Kiến An và Lưu Mai nhìn Diệp Tinh hỏi.

Bọn họ cũng biết ngày hôm nay Diệp Tinh khai trương tiệm thú cưng.

Ba, mẹ, ngày hôm nay làm ăn rất tốt, một ngày mức buôn bán đạt tới 710 nghìn.

Diệp Tinh cười, trực tiếp đem tin tức này nói ra.

710 nghìn? Diệp Kiến An, Lưu Mai trong mắt nhất thời lộ ra vẻ khó tin.

Số tiền này vượt xa khỏi dự liệu của bọn họ.

Ba, chân ba giờ đã khá hơn, lúc nào có thời gian có thể tới tiệm thú cưng nhìn một chút.

Diệp Tinh cười nói.

Nghe con trai mình nói như vậy, vẻ khiếp sợ trong mắt Diệp Kiến An cùng Lưu Mai giảm đi rất nhiều.

Nhớ tới lúc trước con trai mình bán năm con vẹt giá 500 nghìn, tiệm thú cưng một ngày có thể kiếm 700 nghìn cũng không coi là gì!.

Tiệm Vẹt Biết Kể Chuyện” ngày thứ nhất khai trương thành công viên mãn, mà người mua được chim đều khoe khoang với bạn bè của mình, những người đó không nhịn được hỏi thăm mua ở đâu.

Có thể tưởng tượng được, những người này đều là khách hàng tiềm năng của Diệp Tinh.

Mà ở một nơi khác, Tôn Việt cũng bắt đầu tuyên truyền cho tiệm thú cưng của Diệp Tinh.

Két.

Cửa phòng mở ra, Tôn Việt đi vào cửa nhà, nháy mắt có một đứa bé hào hứng chạy tới, ôm chân của cậu ta, ngước đầu bắt đầu trèo lên.

Anh hai xấu xa, đi ra ngoài chơi không đưa em đi cùng.

Bé gái một bên bò, một bên thở phì phò nói.

Trải qua chuyện lần trước, anh còn dám đưa em ra ngoài à? Tôn Việt lẩm bẩm một chút, hắn ngồi xổm xuống, mặt đầy ý cười đặt một cái lồng chim trước mặt bé gái, mỉm cười nói: Đồng Đồng, xem hôm nay anh mua cái gì cho em này?”Trong cái lồng có một con chim lông vũ toàn thân trắng toát, mà cái mỏ và đôi chân là màu đỏ.

Đây là chim sẻ trắng Java.

Con chim nho nhỏ bay ra, khôn khéo đậu trên bả vai Tôn Việt, ngay sau đó tò mò nhìn bé gái.


Woa, thật là đáng yêu.

Tiểu Đồng Đồng kinh hô, trong mắt tràn ngập vẻ yêu thích.

Đưachim sẻ trắng Java cho tiểu Đồng Đồng, Tôn Việt mình nhanh chóng mở laptop của ra, sau đó truy cập vào web thú cưng lớn nhất của thành phố Thượng Hải.

Hắn thích thú cưng, mấy năm trước đăng ký một tài khoản ở web thú cưng, hơn nữa thường xuyên đăng bài tương tác, có chút danh tiếng trong này.

Suy nghĩ một chút, Tôn Việt trực tiếp gởi một cái thiệp.

《 Khiếp sợ! Chim non lại biết đọc thơ, kể chuyện! 》Tùy ý nhập một cái tiêu đề, sau đó Tôn Việt biên tập nội dung.

Nội dung chủ yếu muốn nói chính là đường Viêm Long thành phố Thượng Hải mới mở một tiệm thú cưng, trong đó vẹt biết đọc thơ vân vân! , hơn nữa hắn đăng liên tục mười mấy cái video lên đó.

Sau khi hoàn thành bài viết, không tới mười giây, có một bình luận xuất hiện.

Lầu 1: Bộ phận khiếp sợ ngày mai đi báo danh, bộ phận khiếp sợ chúng ta cần nhân tài như cậu!Lầu 2: Ngồi ghế salon hóng.

Lầu 3: Lầu 2 tỉnh lại đi, sofa của cậu mất rồi.

Lầu 4! Từng dòng tin tức xuất hiện, mãi đến lầu mười một cuối cùng cũng có cái bình thường một chút.

Càng xem càng vui, video cậu quay là thật sao? Vẹt thật biết đọc thơ Đường? Còn biết kể chuyện?Nhìn thấy bình luận này, Tôn Việt lập tức trả lời: “Tất nhiên, cậu đi xem một chút thì sẽ biết.

Lầu 15: Chắc là thật, tôi không nhìn ra được dấu vết cắt ghép video nào!.

Lượt xem đều bị video hấp dẫn, khu bình luận bắt đầu tăng mạnh, rất nhanh trở thành một tiêu đề hot.

.


Đọc truyện chữ Full