TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Trở Thành Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 250: C250: Xung đột nguồn thức ăn

“Lăng Quân, sao không nói gì?” Trương Mặc đang tận hưởng cảm giác xoa bóp, đột nhiên nhìn về phía người thanh niên đang ngồi im lặng cách đó không xa.

Người thanh niên trông rất đẹp trai và mặc trang phục toàn những nhãn hiệu nổi tiếng, nhưng quần áo đã bị rách rất nhiều, thần sắc trông rất cô đơn.

Nghe thấy câu hỏi của Trương Mặc, Lăng Quân cười gượng và nói xéo: “Có anh Mặc ở đây, làm sao tôi dám nói gì.”

Anh ta liếc nhìn cô gái phía sau Trương Mặc, sau đó nhanh chóng thu ánh mắt lại.

Cô gái cứ cúi gằm mặt, không dám nhìn lại anh ta.

“Haha, Lăng Quân, cậu nói dễ nghe như vậy từ khi nào đó?” Trương Mặc bật cười.

Có một cảm xúc không thể giải thích được trong cậu ta.

Trước đó cậu ta có chút vô hình trong đám người, không được mọi người chú ý, hoàn toàn bị lãng quên. Còn Lăng Quân là con cháu nhà giàu có, ngoại hình đẹp trai, cô gái xinh đẹp nhất lớp, Chương Nhã, người mà cậu ta luôn si mê trong lòng, cũng là bạn gái của Lăng Quân.

Nhưng bây giờ Chương Nhã đang xoa bóp ở sau lưng cho cậu ta, nhưng Lăng Quân không dám nói một lời.

Bởi vì trước đó, một người bạn học muốn giật chiến đao của Trương Mặc đã bị Trương Mặc trực tiếp giết chết.


“Kỳ thực thế giới thay đổi cũng không tệ.” Trương Mặc trong lòng vui vẻ, có cảm giác được chuyển mình thay đổi cục diện.

Bây giờ, bạn có bao nhiêu tiền cũng không có tác dụng gì, chỉ có sức mạnh là thứ duy nhất.

Trương Mặc nghĩ đến những thủ lĩnh trên phim truyền hình đã vùng dậy nhanh chóng trong thảm họa và trong lòng cậu ta đang có nhiều kỳ vọng.

Cậu ta bây giờ giống như nhân vật chính trong phim, có khả năng trở thành nhân vật hàng đầu trên thế giới trong tương lai.

“Ba!”

Đúng lúc này, cửa phòng đột nhiên mở ra, mấy người Diệp Tinh bước vào.

“Hả?” Nhìn thấy những người này, Trương Mặc lập tức đứng lên, cầm chiến đao trong tay dửng dưng nhìn bọn họ.

“Các người là ai?” Cậu ta còn chưa lên tiếng, một thanh niên bên cạnh trực tiếp hỏi.

Nghe vậy, Thư Lạc Y bước tới, mỉm cười: “Các bạn, bên ngoài mưa nhiều quá, chúng tôi vào tránh mưa.”

Người thanh niên liếc nhìn Trương Mặc, chờ chỉ thị của cậu ta.

“Có thể trú mưa, qua bên kia đi.” Trương Mặc chỉ vào một gian nhà gần cửa sổ, trầm giọng nói.

Nhìn thấy bảy người Diệp Tinh, cậu ta cũng có chút yên tâm.

Bảy người Diệp Tinh rõ ràng là tuổi còn trẻ và đều không mang gì, hiển nhiên là không thu được binh khí gì.

Cậu ta biết rõ sức mạnh cực lớn của binh khí này.

Cầm chiến đao trong tay, trong lòng Trương Mặc cảm thấy đầy tự tin.

Nhưng cậu ta cũng không chọn ra tay.


Nhóm của Diệp Tinh có bảy người, nếu đánh nhau thì bên cậu ta dù có thắng thì nhất định vẫn có thiệt hại, hơn nữa những người bạn học này có lẽ không hoàn toàn vì cậu ta liều mạng, vậy nên chỉ là đến trú mưa thì không đáng để gây ra mâu thuẫn.

Họ thực sự cũng chỉ là đến để trú mưa.

“Cảm ơn.” Thư Lạc Y cười nói.

Diệp Tinh không nói gì, mấy người họ chỉ đi qua một bên và bắt đầu ngồi xuống, chờ đợi mưa tạnh.

“Diệp Tinh, hiện tại điện thoại vẫn không liên lạc được.” Lâm Tiểu Ngư lấy điện thoại di động ra định gọi điện, nhưng không có tín hiệu, cuộc gọi cũng không có phản hồi.

“Một lúc nữa có thể sẽ gọi được thôi, đừng lo lắng.” Diệp Tinh an ủi: “Hiện tại ba mẹ chúng ta nhất định an toàn ở Tây An.”

Trên thực tế, sẽ mất ít nhất một tháng sau khi ngày tận thế đen tối giáng xuống thì tín hiệu mới xuất hiện trở lại.

“Bây giờ chỉ cần chờ đợi, chúng ta ăn chút gì đi!” Tần Phong cười nói.

Từ khi ngày tận thế đen tối bắt đầu, sau đó tu luyện, rồi lái xe tới đây, bọn họ còn chưa ăn gì.

“Không nói cũng không sao, hễ nói tới là thấy đói bụng.” Lân Pha cũng gật đầu.

Lúc trước, trên đường thực tế mọi người đều ở trong trạng thái cảnh giác cao độ, nên rất tiêu hao thể lực.

Bọn họ liếc nhìn Trương Mặc, sau đó quay lưng lại, từ trong nhẫn không gian lấy ra một ít đồ ăn vặt loại thịt khô.


Nhẫn không gian quá kỳ quái, bọn họ nhất định sẽ không trực tiếp lộ ra trước mặt Trương Mặc.

“Thức ăn! Là thức ăn! Hay là thịt!” Nhìn thấy Diệp Tinh và những người khác đang ăn gì đó, Trương Mặc và những người khác gần như đồng loạt đứng lên, trên mặt có chút kích thích và khao khát.

Trước khi đi du lịch bọn họ đã chuẩn bị rất nhiều lương thực, nhưng lúc trước chạy trốn không biết đã thất lạc ở đâu, mười người ở cùng một chỗ không có nhiều đồ ăn, thực ra ai cũng đang rất đói.

Họ nhìn chằm chằm vào món thịt khô trên tay của đám người Diệp Tinh, ngay lập tức muốn giật lấy nó.

“Huynh đệ, đồ ăn của các người thật nhiều quá.” Trương Mặc suy nghĩ một chút, cười nói.

“Không ai trong mười người chúng tôi có gì để ăn, có thể cho chúng tôi một ít thức ăn được không? Thế giới bỗng chốc trở nên như thế này, chúng ta nên giúp đỡ lẫn nhau để có thể cùng nhau thoát khỏi tình trạng khó khăn.”

Nếu không có chiến đao trông dữ tợn trong tay, chắc những lời nói chân thành của Trương Mặc sẽ dễ dàng gây cảm động với người khác.

“Xin lỗi, chúng tôi không có nhiều đồ ăn.” Nghe xong lời của Trương Mặc, Vương Tam Đại, người đang ngồi ở phía trước, trực tiếp lắc đầu.

Mặc dù họ có rất nhiều thức ăn, nhưng ai biết được ngày tận thế đen tối này sẽ kéo dài bao lâu? Nếu cứ tiếp tục, thức ăn sẽ là một vấn đề lớn.


Đọc truyện chữ Full