Lúc này dáng vẻ của cô bé rõ ràng là kinh sợ quá độ, không nói một câu, trong mắt tràn đầy vẻ kinh hoảng, nắm chặt tay anh trai mình, sợ anh mình không cần mình nữa, không còn có dáng vẻ tinh quái ngày thường một chút nào.
Diệp Tinh im lặng, giai đoạn đầu của ngày tận thế đen tối, trên trái đất tử vong quá nhiều người, thời điểm đầu tất cả mọi người đều là người thường, đối mặt với dị thú bị kích phát hung tính, rất khó có lực đánh trả.
Tử vong, tại ngày tận thế đen tối này có vẻ không quan trọng gì.
"Vừa lúc trong xe chúng tôi còn có một vị trí, cậu có thể đi vào." Diệp Tinh nhìn Tôn Việt, hơi suy nghĩ một chút, nói.
Trước kia lúc hắn mở cửa hàng thú cưng, Tôn Việt luôn giúp hắn tuyên truyền, mang về rất nhiều doanh thu.
Ở trong lòng hắn, Tôn Việt rõ ràng có thể được coi là bạn bè.
"Cám ơn anh Diệp! Cám ơn anh Diệp." Tôn Việt nghe vậy, nhất thời trên mặt lộ ra vẻ kích động.
Anh ta kéo tay em gái, vội vàng nói: "Đồng Đồng, mau cám ơn anh Diệp Tinh."
Nhìn tình hình vừa rồi, những động vật phát cuồng kia căn bản không tạo ảnh hưởng gì cho mấy người Diệp Tinh, đi cùng với đám người Diệp Tinh nhất định sẽ rất an toàn.
Trên mặt cô bé Tiểu Đồng Đồng đầy vẻ kinh hoảng, cơ thể không ngừng lui về phía sau lưng Tôn Việt.
"Không có gì, chúng ta đi thôi!" Diệp Tinh khoát tay nói.
"Xin chào." Đúng lúc này, bỗng nhiên một giọng nói vang lên, một người đàn ông trung niên ở cách đó không xa đi tới.
Người đàn ông nhìn Diệp Tinh, hơi cung kính nói: "Tôi là giáo viên của Trường Trung Học Số 3 Thượng Hải, tôi và học sinh của tôi có thể đi theo cậu không?"
Vừa rồi ông ta đã nhìn thấy được thân thủ của đám người Diệp Tinh, dị thú khủng bố như vậy lại bị đánh chết dễ dàng như thế, có đám người Diệp Tinh bảo vệ, bọn họ sẽ hoàn toàn không cần phải lo lắng nguy hiểm gì nữa.
Diệp Tinh nhìn về phía xa xa, nơi đó có khoảng ba mươi người, trong đó có hai mươi mấy cậu bé, cô bé đều mặc đồng phục học sinh, thoạt nhìn đều khoảng tầm mười sáu, mười bảy tuổi, trên mặt bọn họ đều lấm lem.
Lúc này những người này rõ ràng là nghe được lời nói của thầy giáo mình, trên mặt mang vẻ chờ mong nhìn đám người Diệp Tinh.
Bọn họ cũng biết muốn không gặp nguy hiểm, đi theo Diệp Tinh là tốt nhất.
"Ngại quá, chúng tôi không có thời gian để chú ý đến mọi người." Diệp Tinh lắc đầu, dứt khoát cự tuyệt.
Hắn cũng không phải là thánh mẫu, đây là lần đầu tiên hắn gặp những người này, cho dù là Tôn Việt, bọn họ đã quen biết nhau hai năm trước, hơn nữa hiện tại trên xe vừa vặn còn có một ghế trống, hắn mới có thể chủ động nói ra.
Người gặp nguy hiểm trong ngày tận thế đen tối nhiều như vậy, cho dù hắn muốn quản cũng không quản được.
Tôn Việt kéo tay em gái mình đứng ở bên cạnh, không nói gì.
Tuy rằng anh ta biết những người này, nhưng mà hiện tại chính anh ta ốc còn không mang nổi mình ốc, vẫn là nhờ vào tình cảm trước kia mới có thể đi theo Diệp Tinh, anh ta không có khả năng bởi vì những người này mà khiến cho Diệp Tinh sinh ra ác cảm với mình.
"Đi thôi." Diệp Tinh phất phất tay nói.
Đoàn người bọn họ lên xe.
"Thầy, chúng ta làm sao bây giờ?" Những học sinh kia thấy đám người Diệp Tinh rời đi, trên mặt đều tràn đầy vẻ lo lắng.
Lại đến một đợt dị thú nữa, bọn họ rất có thể phải hoàn toàn nằm lại nơi này.
Thâm chí trong mắt một số người lộ ra một tia tuyệt vọng.
Bọn họ hơn một trăm học sinh, đến bây giờ chỉ còn lại có hai mươi mấy người.
Đều là do ngày tận thế đen tối này!
Người đàn ông trung niên im lặng một chút, nhìn mấy người Diệp Tinh khởi động xe, ông ta cắn răng nói: "Chọn vài người có kỹ thuật lái xe tốt nhất trong chúng ta, sau đó lái xe đi theo phía sau bọn họ, bọn họ đi thế nào, chúng ta đi thế đó!"
Hiện tại đối với bọn họ mà nói, thực rõ ràng Diệp Tinh chính là hy vọng duy nhất, bọn họ nhất định phải bắt lấy, như vậy mới có một con đường sống.
Mấy chiếc xe khởi động, bên trong chật ních học sinh, đi theo phía sau xe Diệp Tinh, nhanh chóng chạy theo.
Mà một số người còn lại thấy thế, cũng bất chấp đau buồn, vội vàng lái xe theo phía sau.
"Anh Diệp, những người đó lái xe đi theo phía sau." Tần Phong vừa lái xe vừa nói.
Diệp Tinh xuyên qua kính chiếu hậu nhìn về phía những người phía sau, hắn bình tĩnh nói: "Không cần để ý đến bọn họ. Chúng ta cứ dựa theo tốc độ trước đây của mình mà chạy là được."
Hắn cũng không có không cho phép những người này đi theo.
Bên cạnh Diệp Tinh, Lâm Tiểu Ngư vẫn luôn yên lặng không nói gì.
Trong khoảng thời gian ngắn, cô nhìn thấy nhiều người chết như vậy, trong lòng bị kích thích rất lớn.
Dù sao hiện tại cô còn chưa phải là vị Băng Vương danh chấn Hoa Hạ kia.
......
Thời gian trôi qua cực nhanh, xe cách Tây An càng ngày càng gần.
"Ngao ô!" "Ngao ô!"
Khi đi vào một nơi, xung quanh bỗng nhiên có tiếng sói tru truyền đến.
Sau đó, hai bên đường cái xuất hiện hai mươi mấy con sói, ánh mắt những con sói này đều vô cùng hung ác, chắn trước xe đám người Diệp Tinh.
"Là bầy sói!"
"Trời ạ, nhiều sói như vậy!"
......
Trong mắt những người ở trong những chiếc xe phía sau đều lộ ra vẻ kinh hoảng.
Nghe này những tiếng gầm gừ này, khiến bọn họ không khỏi cảm thấy sợ hãi.