Tay phải vung lên, người đàn ông cổ quái thoạt nhìn gần 30 tuổi này xuất hiện một cái la bàn cổ quái.
"Dựa theo manh mối, không gian thuật, một trong mười bí thuật của vị diện *vô tận này hẳn là ở trên tinh cầu thất lạc này." Người đàn ông yên lặng cảm ứng thông tin trên la bàn.
_*Vị diện: mặt phẳng, là một thuật ngữ trong game chiến đấu lấy quang cảnh về vũ trụ, mấy chương tiếp theo sẽ rõ hơn về vị diện này nha._
_*Vị diện: mặt phẳng, là một thuật ngữ trong game chiến đấu lấy quang cảnh về vũ trụ, mấy chương tiếp theo sẽ rõ hơn về vị diện này nha._
- Rống! Xa xa, một dị thú vẫn luôn ẩn núp cảm nhận được người đàn ông, tức giận gầm lên vọt tới.
Người đàn ông liếc nhìn mấy con dị thú này.
- Phanh!
Dị thú này không có bất kỳ lực phản kháng nào, thân thể lập tức ngã xuống đất, trong nháy mắt mất đi sự sống.
"Hẳn là ở vị trí phía trước." Cảm thụ được sự chỉ dẫn như ẩn như hiện trong la bàn, người đàn ông thần bí bước ra.
Roẹt...
Hư không bóp méo, thoạt nhìn dường như cảnh sắc chung quanh cũng đều bóp méo theo, bụi bặm phiêu bạt đều ngưng đọng lại.
Bóp méo qua đi, thân ảnh người đàn ông này liền trực tiếp biến mất.
Rời khỏi chỗ cây cột, Diệp Tinh mang theo Lâm Tiểu Ngư đi về một chỗ.
- Diệp Tinh, chúng ta hiện tại đi đến chỗ Nguyên Nguyên sao? Lâm Tiểu Ngư tò mò hỏi.
"Ừm." Diệp Tinh cười gật gật đầu, nói: "Nếu không ngoài ý muốn chỗ bờ ruộng nhà Nguyên Nguyên hẳn là có một không gian giới tử, bên trong khẳng định có bảo vật. Lúc trước thực lực của anh đạt tới hoàng cảnh chỉ có thể cảm ứng yếu ớt được không gian giới tử có tồn tại mà thôi, nhưng lại không mở được nó. Hiện tại thực lực tiến thêm một bước, chúng ta đi xem có thể mở ra hay không?"
Diệp Tinh vẫn có hứng thú đối với không gian giới tử kia.
"Trước tiên gọi điện thoại cho Nguyên Nguyên đã." Lâm Tiểu Ngư cười nói.
Diệp Tinh gật gật đầu, gọi điện thoại.
"Alo, anh Diệp Tinh, các anh muốn về Tây An rồi sao? Em Lập tức tới đây!" Trong điện thoại truyền đến âm thanh của Đàm Nguyên Nguyên.
"Không phải, Nguyên Nguyên, bọn anh lập tức đến chỗ em." Diệp Tinh cười nói.
"Ồ... Được rồi, được rồi anh Diệp Tinh. "Lúc này Đàm Nguyên Nguyên sửng sốt trên ruộng, sau đó vội vàng gật đầu nói.
Cúp điện thoại, cô đứng một mình trên bờ ruộng, gió thổi qua, trên mặt cô lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
Lúc này trong tay Đàm Nguyên Nguyên nắm một viên cầu, đây là Diệp Tinh cho cô để tu luyện công pháp, cũng là thứ duy nhất có thể giữ lại, sẽ không hư hỏng.
Cô chỉ là một cô bé bình thường, thậm chí bỏ học ở nhà. Nhưng gặp Diệp Tinh, vận mệnh của cô lại xảy ra biến hóa long trời lở đất.
Hiện tại thực lực của Đàm Nguyên Nguyên cũng coi như mạnh, được rất nhiều người kính sợ, nhưng ở trước mặt Diệp Tinh, cô vĩnh viễn chỉ muốn làm tiểu nha đầu bình thường kia.
......
Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư đang không ngừng tiến lên trên đống đổ nát của thành phố biển.
- Đại caaaaa! Đột nhiên, một âm thanh kinh hỉ vang lên.
"Lý Dương?" Nghe được thanh âm này, Diệp Tinh dừng bước mình lại, mỉm cười nhìn về phía một chỗ.
Ở đó, một cậu bé gầy khoảng mười hai mười ba tuổi chạy đến, khuôn mặt của cậu đầy hưng phấn.
"Đại ca, thật sự là anh a." Cậu bé Lý Dương hưng phấn nói.
Mặc dù cậu gầy, nhưng trông rất tốt.
- Lý Dương, em tìm được ba mẹ mình chưa? Diệp Tinh nhìn cậu bé hỏi.
Nửa năm trước Diệp Tinh muốn mang Lý Dương về Tây An nhưng Lý Dương lại cự tuyệt, sau đó Diệp Tinh lưu lại một công pháp còn có một phần tài nguyên tu luyện cho cậu.
"Chưa ạ." Nghe Diệp Tinh hỏi thăm, tâm tình Lý Dương có chút sa sút.
Chỉ là sự sa sút này lại nhanh chóng biến mất, cậu hưng phấn nói: "Đại ca, em nhất định có thể đợi được ba mẹ em, hiện tại em lợi hại hơn rất nhiều, hiện tại em có thể bảo vệ rất nhiều người."
Dứt lời, sau đó phía sau cậu cũng xuất hiện từng thân ảnh, một đám trẻ con không ngừng xuất hiện, đứng ở xa xa tò mò nhìn Diệp Tinh cùng Lâm Tiểu Ngư, muốn tới gần lại không dám.
"Đây là... Những đứa nhỏ trước kia bị bắt?" Diệp Tinh nhìn những đứa trẻ này.
Trong đó có mấy đứa nhỏ hắn còn quen biết, chính là mấy người trong mười mấy đứa trẻ trước kia bị bắt cùng Lý Dương.
Xem ra hiện tại bọn họ đi theo phía sau Lý Dương, Lý Dương này lập tức trở thành vương của chúng nó.
Đột nhiên, một người phụ nữ ba mươi tuổi khác đi qua.
"Mẹ Nam Nam." Nhìn thấy người phụ nữ, nhất thời đông đảo bọn trẻ vui vẻ hô.
Người phụ nữ nhìn thấy Diệp Tinh, đi tới trước mặt hắn, cảm ơn nói: "Cậu Diệp, cảm ơn cậu vì ân cứu mạng của con gái tôi lần trước."
Nửa năm trước nếu không phải có Diệp Tinh, con gái của mình còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nửa năm trước cô rất sợ hãi đối với Diệp Tinh, nhưng những giờ này cô thường xuyên nhìn thấy Diệp Tinh đánh chết dị thú trên TV, trong lòng chỉ có tôn kính.
"Không có việc gì." Diệp Tinh cười nói.
- Đại ca, các anh bây giờ đến Thượng Hải làm cái gì chứ? Bên cạnh, Lý Dương ngửa đầu nhìn Diệp Tinh tò mò hỏi.
Diệp Tinh cười cười, nói: "Bọn anh muốn đi một nơi."
"Vậy em có thể đi theo không? Em hiện tại thực lực rất mạnh." Lý Dương chờ mong nói, chỉ là sau đấy cậu lại ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói: "Thực lực của em không có khả năng so sánh được với đại ca."
"Đương nhiên là được rồi." Diệp Tinh cười nói.