“Diệp Tinh, luyện hóa kết thúc rồi à?” Ngay khi Diệp tinh đang phấn khởi thì Tiểu Hắc đột nhiên xuất hiện, tò mò hỏi.
“Ừ.” Diệp Tinh gật đầu cười.
“Vậy để ta thử xem phòng ngự của tinh thạch Khắc Vân đến đâu.” Tiểu Hắc cười he he.
Nói xong, toàn bộ thân thể của nó lập tức tấn công về phía Diệp Tinh, đánh trúng ngực hắn.
“Ầm!”
Bóng dáng thì bé nhỏ, nhưng Diệp Tinh lại cảm thấy được một lực tinh thần cực lớn đánh lên người mình.
Dưới lực tinh thần này, phòng ngực của tinh thạch Khắc Vân trong cơ thể hắn lập tức vỡ vụn, xuất hiện một khe hở. Thân thể Diệp Tinh bay ngược về sau, thậm chí còn đập vỡ cả tảng đá.
Diệp Tinh lau vết máu trên khóe miệng, cười khổ: “Tiếu Hắc, sao ngươi ra tay nặng như thế hả?”
Nhưng trong lòng hắn lại vô cùng kinh ngạc, con sâu róm này thoạt nhìn trông nhỏ bé, nhưng ẩn sâu trong cơ thể lại là một sức mạnh phi thường.
“Rõ ràng là do thực lực của ngươi quá yếu.” Tiểu Hắc ngước đầu lên.
Nhìn thấy dáng vẻ này của Diệp Tinh, nó thực sự muốn ngửa đầu lên trời cười to hai tiếng,
Nó chưa từng nhìn thấy Diệp Tinh chật vật như thế này bao giờ.
Diệp Tinh bất lực lắc đầu, con sâu róm này nhìn có vẻ rất vô hại, nhưng thực tế lại vô cùng xấu xa.
Nhưng thương thế này cũng không nặng lắm, hắn vận chuyển đạo tắc một chút là phục hồi.
Ong...
Mà tinh thạch Khắc Vân vỡ nát trong cơ thể hắn cũng nhanh chóng ngưng tụ lại.
“Tinh thạch Khắc Vân quả nhiên kỳ lạ! Nếu như là những Áo giáp thì chắc chắn đã xuất hiện vết rách rồi.”
Ánh mắt Diệp Tinh tràn đầy vẻ ngạc nhiên.
Áo giáp mà bị rách thì uy lực sẽ giảm đi rất nhiều, giống như áo giáp Bạch Ngọc của hắn vậy, gần như là bị phế bỏ. Nhưng tinh thạch Khắc Vân này lại không gặp phải vấn đề đó, đây cũng chính là điểm đáng quý của tinh thạch Khắc Vân.
Diệp Tinh thu hồi suy nghĩ, khẽ nhếch môi cười.
“Nếu đã luyện hóa xong thì cũng nên ra ngoài đi thôi.”
Chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà hắn đã lấy được không ít lợi ích từ chỗ này.
Diệp Tinh dọc theo đường cũ, nhanh chóng bay ra ngoài.
...
Trên dãy núi Linh Vũ to lớn lúc này có mấy cường giả hạ xuống, hai cường giả cầm đầu, là hai yêu thú, một là Âm Cưu, một là Tinh Không.
Bên dưới là mấy bóng dáng đang sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất!
“Nói, Hỏa Diệu ở đâu?” Tinh Không rống lên, quắc mắt nhìn xuống phía dưới.
“Phụt!”
Khí thế trên người ông ta bộc phát không chút kiêng kỵ, một số người đang quỳ không chịu nổi dao động này, lập tức phun ra một ngụm máu.
Một số còn lục phủ ngũ tạng tan vỡ, trực tiếp tử vong.
“Thủ lĩnh Tinh Không, chúng ta thực sự không biết.” Một yêu thú Chân linh cảnh yếu ớt chống lại áp lực khổng lồ, nhắm mắt trả lời: “Thủ lĩnh Hỏa Diệu đánh chết Mặc Đồng, chiếm cứ dãy núi Linh Vũ, sau đó lại rời đi, đến bây giờ vẫn còn chưa trở về.”
Diệp Tinh không để cho bọn họ cách thức liên lạc, thế nên bọn họ cũng không thể liên lạc được với Diệp Tinh.
“Ha ha, nơi này chớp mắt một cái đã đổi chủ rồi, Hỏa Diệu cũng trở thành thủ lĩnh mới của các ngươi. Hắc Đàn Đức, không phải trước đây các ngươi trung thành lắm sao?” Giọng nói của Âm Cưu vang lên.
“Nếu không biết thì giải quyết các ngươi trước vậy.”
Bùm!
Bóng dáng Âm Cưu khẽ động, khí thế kinh người của ông ta lập tức bùng nổ, đánh thẳng về phía mấy yêu thú Chân linh cảnh kia.
“Không!” Nhìn thấy Âm Cưu tấn công tới, nhóm Hắc Đàn Đức lập tức lộ ra vẻ hoảng sợ.
Cực hạn Chân linh cảnh không phải thứ bọn họ có thể chống lại.
“Âm Cưu, các ngươi muốn tìm ta à?”
Đúng lúc này, một âm thanh lạnh như băng đột nhiên vang lên.
Đi cùng với âm thanh này là một luồng dao động âm lãnh đến tận cùng.
Khí thế bùng nổ, hư không ngưng tụ thành một kiếm quang màu đỏ, trực tiếp lao về phía Âm Cưu.
“A!!!”
Một âm thanh chói tai vang lên, Âm Cưu gào thét trên bầu trời. Ông ta vỗ cánh tạo ra hắc quang, nhưng đã bị kiếm quang màu đỏ quét sạch.
Vút!
Trong hư không, một yêu thú bốn chân xuất hiện, ánh mắt lạnh như băng nhìn những bóng dáng đang quỳ dưới đất.
“Thủ lĩnh!”
Mọi người cung kính chào hỏi: “Cảm tạ ơn cứu mạng của thủ lĩnh.”
“Ừ!” Diệp Tinh khẽ gật đầu, nhìn hai thế lực vừa mới tới kia.
Hắn vừa mới rời khỏi dãy núi thì đã cảm nhận được tình hình nơi này, thế nên mới nhanh chóng chạy tới.
“Công kích mạnh thật!”
Âm thanh chói tai của Âm Cưu vang lên khiến người nghe cảm thấy khó chịu. Ông ta thu cánh lại, đi tới bên cạnh Tinh Không.
“Ngươi chính là Hỏa Diệu- Chủ nhân mới của dãy núi Linh Vũ?” Tinh Không đứng trong hư không, cả người tỏa ra áp lực khủng khiếp, nhìn Diệp Tinh, giọng nói giống như sấm sét.
Diệp Tinh lạnh lùng nói: “Thủ lĩnh Tinh Không, thủ lĩnh Âm Cưu, hai người tới đây ra tay với thuộc hạ của ta, không cảm thấy như thế là quá đáng à?”
“Mục tiêu chân chính của chúng ta là ngươi!” Tinh Không quát lên.
“Đảo Hỏa Vân thuộc về chúng ta từ lâu, làm sao có thể để một cực hạn Chân linh cảnh như ngươi đến chiếm cứ được chứ?”
Nói xong, Tinh Không vung tay phải lên, trong tay lập tức xuất hiện một cây gậy sắt khổng lồ.
Vút!
Gậy sắt dài đến mấy ngàn mét, cùng lúc đó thân thể Tinh Không cũng to lên, tấn công thẳng về phía Diệp Tinh.
“Làm sao lại không thể chiếm cứ? Ta dựa vào chính thực lực của mình!”
Diệp Tinh lạnh lùng trả lời, móng vuốt sắc bén vươn ra, chụp thẳng lên cây gậy sắt trước mặt.