TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Đoản Mệnh Lão Đại Cố Chấp Yêu Tôi
Chương 22: 22: Cốt Truyện Ban Đầu


Kiều Trăn Trăn  cố ý ngồi xuống bên ngoài bếp, mở một gói khoai tây chiên rồi từ từ ăn, chưa kịp ăn một nửa thì Trì Thâm  đã bưng canh ra.
Nhìn bát canh gà già hầm thơm phức, cô có chút khó tin: “Cậu hầm khi nào vậy?”
“Tối hôm qua.” Trì Thâm trả lời.
Kiều Trăn Trăn cúi người lại gần ngửi ngửi: “Đã hầm bao lâu rồi?”
“Bốn giờ.”
Kiều Trăn Trăn ngạc nhiên nhìn anh, đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi cô không bỏ qua lời nói của anh, nếu không cô cứ nghĩ đến canh gà mà anh vất vả chuẩn bị trong bốn giờ cứ như thế bị lãng phí, thật sự rất muốn khóc một trận
“Còn có hai món nữa.” Trì Thâm  nói xong lại đi vào phòng bếp.
Kiều Trăn Trăn  thở dài một tiếng, che ngực rồi tự hỏi bản thân: “Làm sao có thể?”
Tiểu Bát cùng thở dài: “Đây chắc có lẽ là nam phụ si tình nhất mà tôi từng thấy.”
“Đừng gọi anh ấy là nam phụ, anh ấy là Nhân vật chính của cuộc đời của chính mình.

”Kiều Trăn Trăn  phản đối ngay lập tức.
Tiểu Bát rất nghe lời mà sửa miệng
Trong khi một người cùng một hệ thống đang nói chuyện thì  hai món ăn đã được dọn ra, Kiều Trăn Trăn chụp ảnh bằng điện thoại di động rồi trực tiếp gửi cho Tần Tĩnh.
Khi Tần Tĩnh nhìn thấy bức ảnh là lúc bà đang một mình ăn bát cháo, nhìn thấy đồ ăn ngon liền khịt mũi, hừ nhẹ một tiếng, định đặt điện thoại xuống, chợt nhận ra bộ đồ ăn trong bức ảnh rất bình thường, lại cầm lên điện thoại của bà lên rồi gửi một tin nhắn.: Con không đi ra ngoài ăn sao?
Kiều Trăn Trăn trả lời trong vài giây: Trì Thâm làm!
Tự hào đến nổi muốn tràn khỏi màn hình, Tần Tĩnh chậc chậc vài tiếng, không khỏi nhớ tới khi ở cùng với Kiều Kiến, bà dường như chưa từng được đối xử như thế này.

Nghĩ về điều này, hình như vẫn luôn là bà trả tiền còn Kiều Kiến  chỉ nói vài lời ngọt ngào và dỗ dành bà thôi.
Tâm trạng của bà lại bắt đầu sa sút, cúi đầu gửi một tin nhắn cho Kiều Kiến: Công ty đang nghỉ lễ, gần đây anh vẫn bận sao?
Nữa tiếng sau Kiều Kiến mới trả lời: Ừm.
Nhìn một chữ duy nhất, Tần Tĩnh bỗng nhiên cảm thấy có chút ớn lạnh, đặt điện thoại xuống rồi đi ngủ.
Khi Kiều Trăn Trăn  về đến nhà, trong nhà hoàn toàn tối om, giống như không có ai cả.


Cô dừng lại một chút, lấy điện thoại di động ra gọi cho Tần Tĩnh, vừa gọi xong,một tiếng chuông vang lên từ phía bàn ăn.
Kiều Trăn Trăn bật đèn nhìn qua, liền thấy điện thoại di động của Tần Tĩnh đang ở trên bàn.

Cô mím môi, nhẹ nhàng đi đến cửa phòng ngủ chính, do dự một chút, cô gõ cửa: “Mẹ, mẹ có ở trong phòng không?”
Sau mười giây, cửa phòng liền mở ra,Tần Tĩnh cả người đang buồn ngủ, lười biếng nhìn cô: “Làm gì?”
“Mẹ ngủ rồi à?” Kiều Trăn Trăn  ngạc nhiên.
Tần Tĩnh liếc xéo cô: “Không có, mẹ đang chơi điện thoại.”
“… Mẹ nói dối, điện thoại của mẹ đang ở phòng khách kìa.” Kiều Trăn Trăn ngây thơ cãi lại
Tần Tĩnh tức giận gõ đầu cô:”Con có thể giữ lại chút thể diện cho mẹ được không đấy?”
Kiều Trăn Trăn lập tức ôm đầu rên rỉ đau đớn, hừ hừ nữa ngày lại thấy bà không quan tâm đến mình, không thể không buông tay:” Mẹ, tâm trạng mẹ không tốt sao? ”
“ Không có.

”Tần Tĩnh rũ mắt.
“Tâm trạng của mẹ chắc chắn là không tốt rồi,” Kiều Trăn Trăn nhíu mày và tiếp tục không thèm nể mặt mẹ mình, “Có phải do bố không ạ?”
Kể từ lần cuối cùng họ cãi nhau vì mình thì Kiều Kiến không có về nhà lần nào nữa, ngay cả bây giờ là nghĩ lễ Quốc Khánh cũng không thấy bóng của ông ấy.
“Ông ấy bảo bận.” Tần Tĩnh trả lời.
Kiều Trăn Trăn  bất lực: “Mẹ, đã bao lâu rồi ông ấy không về nhà rồi,  bây giờ mẹ vẫn còn tìm lý do cho ông ấy sao?”
Nói xong cô dừng lại, giống như vô tình nói: “Không biết có phải là ông ấy có người phụ nữ khác ở bên ngoài không nữa?Con thấy rất nhiều người đàn ông không quan tâm đến gia đình mình đều vì điều này.


Tần Tĩnh nhíu mày:” Nói bậy bạ, sao có thể vu oan cho ba con như vậy chứ.



” Nhưng… “
“Được rồi, chuyện của ba mẹ thì ba mẹ sẽ tự mình giải quyết,con đừng nghĩ lung tung,” Tần Tĩnh bất đắc dĩ ngắt lời, “Hôm nay con học  thế nào, có tiến bộ gì không?”
“Có, có,có.

Hôm nay con học được rất nhiều kiến thức.

”Kiều Trăn Trăn  lập tức nói theo bà.
Tần Tĩnh  yên lặng thở phào nhẹ nhõm khi thấy cô không quan tâm đến chuyện mình với Kiều Kiến nữa
Hai mẹ con đứng ở cửa một lúc, sau đó Kiều Trăn Trăn  trở về phòng của mình.
Ở khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, nụ cười trên mặt cô tắt dần, trong mắt cô chỉ còn lại sự đau lòng đối với Tần Tĩnh.

Mẹ của cô từ khi cô bắt đầu có ý thức thì vẫn luôn làm một bà nội trợ, ngôi nhà này chính là ý nghĩa tồn tại của bà ấy, nếu không phải cô sợ bà sẽ một lần nữa sụp đổ trong tích tắc sau khi gia đình tan vỡ như kiếp trước, thì cô thật sự rất muốn lập tức nói cho mẹ biết sự thật
Chỉ cần chờ một chút nữa, nếu cách xoa dịu vẫn vô dụng như cũ thì cô chỉ có thể lên kế hoạch cho điều xấu nhất có thể xảy ra, tóm lạ là lần này, cô sẽ không bao giờ cho phép Kiều Kiến và Triệu Anh được hạnh phúc như kiếp trước.
Mấy ngày sau, Kiều Kiến  vẫn như cũ không có quay trở về,Tần Tĩnh cũng ngày càng trở nên im lặng.

Nhìn bà như vậy, Kiều Trăn Trăn dần dần mất tập trung
Sau khi cô không tập trung trong giờ học bù, Trì Thâm đã vắt cho cô một ly nước trái cây.
Ban đầu trong bếp của anh không có những thứ này, nhưng từ khi Trì Thâm thấy Kiều Trăn Trăn  mỗi ngày đều uống ba hoặc bốn cốc đồ uống có phụ gia, anh liền âm thầm mua một chiếc máy ép trái cây, bắt đầu mỗi ngày đều làm cho cô uống.

Ngoài máy ép trái cây, rất nhiều thứ lần lượt thêm, căn bếp nhỏ hiện tại đã trở nên đầy ắp và có cảm giác như ở nhà.
Kiều Trăn Trăn  nhìn ly nước trái cây nói một tiếng cảm ơn nhưng vừa uống vài ngụm thì cô liền buông xuống.
Trì Thâm yên lặng nhìn cô, không có hỏi cô có chuyện gì.
Kiều Trăn Trăn  im lặng một lúc lâu, cuối cùng vẫn thở dài một tiếng: “Trì Thâm, hôm nay mình  phải ra ngoài một chuyến, tôi không thể học bù được.”

“Được rồi.”
Kiều Trăn Trăn gật gật đầu, nắm lấy cặp sách và bước ra ngoài, lúc cô đi tới cửa không biết ma xui quỷ khiến thế nào thì quay đầu lại, nhìn thấy Trì Thâm đang trầm mặc ngồi yên tại chỗ, nhìn mình chăm chú.
… giống như một con chó nhìn chủ nhân của nó đi chơi.
Kiều Trăn Trăn  xúc động nhất thời: “Cậu có muốn đi cùng không?”
“Được ”Giọng điệu vẫn bình thản, nhưng cái đuôi vô hình của anh ấy thì giống như đang vểnh lên.
Kiều Trăn Trăn sau khi nói xong thì cảm thấy có chút hối hận, nhưng thấy anh đã đứng lên chuẩn bị đi rồi nền đành phải cam chịu số phận.
Cô đến tiểu khu nơi Triệu Luyến Kiều ở.
Dựa theo trí nhớ của kiếp trước, cô rất dễ dàng có thể tìm tới nơi đó, đang định đi đến ga ra ở dưới đất để tìm xem thử có xe của Kiều Kiến ở đó không thì đột nhiên nhìn thấy Kiều Kiến đang đỡ Triệu Anh đi bộ ở trong tiểu khu
Kiều Trăn Trăn đã từng nghĩ rằng mình đã sống hai kiếp nên đã đủ bình tĩnh nhưng mà khi nhìn thấy nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt của hai người, cô vẫn cảm thấy tức giận muốn chết.

Trì Thâm đang đi bên cạnh thấy cô đứng lại, lập tức quay đầu nhìn về phía cô, khi nhìn thấy ánh mắt tức giận trong mắt cô, anh dừng một chút, nhìn theo tầm mắt của cô, sau đó liền nhìn thấy Kiều Kiến  và một người phụ nữ đang đi cùng nhau.
Anh im lặng một lúc rồi nắm lấy tay của Kiều Trăn Trăn.
Kiều Trăn Trăn mới định thần lại, trước khi Kiều Kiến nhìn sang đã kịp kéo ánh trốn sau biển quảng cáo
Khi Kiều Kiến  quay đầu  lại,liền thấy phía sau mình trống không.
“Anh nhìn cái gì vậy?” Triệu Anh thắc mắc.
Kiều Kiến  lắc đầu: “Vừa rồi anh có cảm giác có ai đó đang nhìn mình á”
“Anh bị xuất hiện ảo giác phải không?” Triệu Anh bật cười, “Làm gì có ai chứ.”
Kiều Kiến gật đầu, tiếp tục đỡ bà ta đi.
Kiều Trăn Trăn  trốn sau tấm biển quảng cáo, chờ Kiều Kiến quay trở về mới dám tiếp tục nhìn lén, nhìn mới ý thức được có gì đó không ổn ở đây
Tại sao khi đỡ Triệu Anh Kiều Kiến phải cẩn thận như vậy chứ?
Kiều Trăn Trăn giật mình, lại nhìn nước da hồng hào của Triệu Anh thì không giống như đang bị bệnh chút nào, trong lòng liền xuất hiện một linh cảm xấu … Không thể nào! Rõ ràng ở kiếp trước, kì thi đại học sắp kết thúc thì Triệu Anh mới mang thai cơ mà, kiếp này sao có thể sớm như vậy được?
Kiều Trăn Trăn một bên không muốn tin tưởng, một bên vừa chạy lên lầu, quyết định tự mình kiểm tra xem, Trì Thâm đi theo sau không nói một lời.
Hai người nhanh chóng đến lầu của nhà Triệu, Kiều Trăn Trăn  bảoTT  trốn ở ngoài hành lang, cô chạy tới gõ cửa, sau khi gõ mấy cái liền nghe thấy giọng nói thiếu kiên nhẫn của  Triệu Luyến Kiều  từ bên trong: “Ai vậy.”
Cô vội vàng chạy quay trở lại hành lang, đợi  Triệu Luyến Kiều mở cửa rồi lẩm bẩm nói:“ Dừng lại! ”
Thời gian lập tức bị tạm ngừng.
Kiều Trăn Trăn không dám chậm trễ, cô lập tức mở cửa phòng rồi chen vào, bắt đầu lục lọi mọi thứ trong phòng.
Cuối cùng, cô tìm thấy tờ xét nghiệm máu trong ngăn kéo ở phòng ngủ của Triệu Anh.
Khi ý nghĩ của mình được chứng mình, cô lập tức tức đến mức đổ mồ hôi hột.

“Kí chủ phải đi nhanh đi,giá trị hảo cảm của chúng ta sắp dùng hết rồi!” Tiểu Bát nhắc nhở.
Lúc này Kiều Trăn Trăn mới hoàn hồn,định lấy điện thoại di động ra muốn chụp ảnh lại nhưng phát hiện điện thoại di động đứng yên không khác gì bị chết máy, vì vậy cô chỉ có thể bỏ cuộc, ủ rũ chạy về hành lang.

đối mặt.
Thời gian lại trôi qua, trong đầu lại hiện lên một lời nhắc nhở——
[Ưu ái tiêu hao 180 điểm, hiện tại 190 điểm]
Lông mi Trì Thâm run lên, ngẩng đầu nhìn mồ hôi trên trán Kiều Trăn Trăn, môi cũng trở nên trắng bệch, thầm hỏi: “Cậu không thoải mái à?”
Kiều Trăn Trăn có chút ngạc nhiên, lúc này cô mới nhận ra mình ở trong mắt anh trong mắt anh nháy mắt nổi mồ hôi nhiều như vậy.

Cô khẽ lắc đầu, không để ý âm thanh nền chửi rủa của  Triệu Luyến Kiều, trầm mặc bước xuống lầu.
Trì Thâm  biết tâm trạng của cô không tốt nên lặng lẽ đi theo mà không nói thêm một lời nào.
Hai người chậm rãi bước ra khỏi tiểu khu, Kiều Trăn Trăn  dần dần bình tĩnh lại: “Mặc kệ mẹ mình có thương tâm hay không,mình cũng không thể mặc kệ mọi chuyện như thế được.”
Sau đó, cô vừa ngẩng đầu nhìn len bầu trời trong vắt, nhưng trong đầu lại ngầm có kế hoạch, “Cùng mình đi chỗ khác đi, trước khi bắt đầu,mình phải tìm viện trợ từ bên ngoài mới được.”
Trì Thâm vẫn gật đầu đồng ý như mọi khi.
Hai người lần này đến một khu biệt thự cao cấp,cao cấp đến nổi khắp nơi đều có nhân viên bảo vệ canh gác, bọn họ căn bẳn không cách nào đi vào bên trong được.
Lúc nãy Kiều Trăn Trăn bận rộn một hồi nên hiện tại đang rất khát nước, sau khi nhìn xung quanh đã xác định được chính xác vị trí của cửa hàng tiện lợi, cô lấy điện thoại ra lấy ra một bức ảnh: “Lát nữa nếu cậu thấy hai người này thì nhất định phải giúp mình ngăn lại nha, mình đi mua một chai nước uống”
“ Được.

”Trì Thâm ghi nhớ khuôn mặt của hai người.
Kiều Trăn Trăn quay đầu đi đến cửa hàng tiện lợi.
Đứng bên cạnh quầy bảo vệ, giống như một thần cửa đứng quét từng người từng người đi bộ đi vào, cuối cùng lúc anh nhìn chiếc xe thứ hai mươi, anh mới nhìn thấy khuôn mặt ở trong ảnh mà cô đưa.
Anh không có chút nghĩ ngợi, trực tiếp ngăn xe lại.
Tài xế không ngờ tới lại có người liều mạng như vậy, anh ta phanh mạnh một cái rồi thò đầu ra nắng: “Cậu là ai vậy, không biết nhìn xem nơi này là chỗ nào sao,còn muốn ở đây ăn vạ sao?!
Trì Thâm im lặng không nói gì
Tài xế lập tức nhíu mày, đang định để cho nhân viên bảo vệ đuổi đi, ông lão ngồi ở ghế sau trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy khuôn mặt anh thì ngẩn người, bỗng nhiên lại vội vàng xuống xe: “Cậu, cậu  là … “
Lời nói còn chưa nói xong, bên cạnh đột nhiên có một giọng nói ngọt ngào truyền tới:” Ông ngoại ”.


Đọc truyện chữ Full