TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Thần Giới Giải Trí
Chương 47


Keya Video và Miaofeng Video, nghe tên đều có loại cảm giác dễ thương gây cười. Một con vịt, một con mèo, nhưng chỗ dựa sau lưng nó lại không thể xem thường được.
 
Internet quật khởi trong thời gian ngắn ngủi mười năm. Trên bảng tỷ phú của Trung Quốc liền xuất hiện một nhóm người mới. Có thể nói 90% người mới đều bước ra từ lĩnh vực này. Từ cổng thông tin điện tử truyền thống phát triển đến truyền thông xã hội, thương mại điện tử. Làn sóng internet gào thét tiến lên. Nếu phải hình dung thì giống như quân đội kiến trong giới tự nhiên, khi làn sóng đại quân tiến đến, một ngành nối tiếp, một ngành truyền thống ầm ầm sụp đổ. Không có một cái nào là không bị internet cuốn lấy phân giải, tiêu hóa. À, nói dễ nghe một chút thì đây gọi là thăng cấp ngành công nghiệp, định hình lại hệ sinh thái. Kẻ thích ứng trở thành kẻ mạnh, người không thích ứng được thì bị đào thải.
 
Bản chất của Internet có tính ưu việt tự nhiên trong việc truyền tải thông tin. Mà nhìn thế nào thì ngành giải trí cũng là vật dưới móng vuốt của internet. Bản chất của Video không nghi ngờ gì chính là một sự phù hợp tự nhiên. Ba bốn năm trước, trong nước đột nhiên vọt ra trên trăm trang web video, vô số nội dung trong và ngoài nước cũng tràn ngập trên internet lúc đó, tạo phúc cho một nhóm khán giả.

 
Nhưng mà, internet đào thải ngành nghề truyền thống rất tàn khốc, đấu đá trong nội bộ cũng vô cùng thê thảm. Chỉ ngắn ngủi hai ba năm, trên trăm trang web video biến mất im hơi lặng tiếng, chỉ còn lại sáu nhà hiện tại. Keya Video, Miaofeng Video, đều tiến vào rất muộn. Trong đó, Miaofeng thậm chí chỉ mới thành lập không đến một năm, nhưng ai cũng không dám xem thường, nguyên nhân rất đơn giản, xuất thân không giống nhau.
 
Bối cảnh sau lưng của ba nhà này được coi là ba ông trùm internet lớn nhất trong nước. Sản phẩm chính của họ thu về hơn mười vạn nhân dân tệ mỗi tuần. Bamboo Video còn phải hao hết tâm tư để tăng thêm người dùng mới. Ba nhà này, chỉ cần xoay người đòi ba ba lưu lượng là được. Lưu lượng cũng khỏi phải nói, càng đáng sợ hơn là, tiền nhiều …
 
Cuộc chiến của sáu lão đại bây giờ đang tiến vào thời kỳ then chốt, Keya và Miaofeng đồng thời tuyên bố hợp tác với Tinh Hoàn. Vừa nghe thì cảm thấy như sét đánh đó, nhưng tỉ mỉ suy nghĩ lại thì thấy cũng rất hợp lý.
 
Keya và Miaofeng có tiền có lưu lượng lại biết hoạt động internet. Nhưng việc chế tác nội dung phim ảnh không phải cứ tiêu tiền là có thể làm ra được liền. Mà Tinh Hoàn có đội ngũ chế tác lớn mạnh, bây giờ lại thành lập Tinh Hải có thể tề hội minh tinh, hợp tác với hai nhà này coi như là thêm một phương án đầu tư, lại nhiều hơn một con đường kiếm tiền, mấy bên coi như là sự bù đắp hoàn mỹ cho nhau.
 
Nghĩ đến những bộ phim siêu cấp vũ trụ sau này phải đi theo một con vịt ngốc manh và một con mèo tinh kiêu ngạo … Tôn Hiểu Bác cảm thấy có chút buồn cười.

 
Có điều, một lần ký với hai nhà Keya và Miaofeng, Tinh Hoàn không sợ tiêu hóa không được sao? Dù sao phía sau cũng là hai ông lớn đó.
 
Lúc tiếng nghị luận bên dưới ồn ào một mảng, Tần Hoằng Khải ở trên đài phảng phất như không nghe thấy vậy, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhẹ thản nhiên: “Sau đây xin mời tổng giám đốc Chung, tổng giám đốc Lương lên sân khấu, còn có tổng giám đốc Tống kính yêu của Tinh Hoàn chúng tôi, cùng nhau hoàn thành nghi thức ký kết!”
 

Đại bộ phận người ngồi dưới sân khấu hôm nay là người trong giới, sự hiểu biết của bọn họ đối với Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực chỉ dừng ở chỗ biết bối cảnh đằng sau Keya và Miaofeng là rất lớn, còn lớn bao nhiêu thì hơn một nửa là không biết. Nhưng vị được Tinh Hoàn xưng là “Tổng giám đốc Tống” này, thì chỉ có một người không có chức vị, không có cấp bậc nào - Tống Kiến Linh. Là người vươn lên từ hai bàn tay trắng, lập nên đế quốc giải trí khổng lồ trước mắt này.
 
Tiếng thảo luận ầm ĩ ban nãy đột nhiên im bặt, sau đó rất nhiều người không để ý đến hình ảnh của mình mà lấy điện thoại ra. Trời ạ, đây là tổng giám đốc Tống đó!
 
Nếu nhiều người trong số họ có sức hấp dẫn mạnh mẽ với người hâm mộ, thì chắc chắn Tống Kiến Linh cũng có sức hút mạnh mẽ tương tự trong giới này … Trong cái giới giải trí này, bọn họ đã nghe qua quá nhiều truyền kỳ của Tống Kiến Linh: Lúc đầu Hướng Minh chỉ là một diễn viên nhỏ. Là Tống Kiến Linh mắt sáng như đuốc cho hắn diễn vai chính trong ; Hai mươi năm trước, khi hiểu biết của người trong nước đối với thế giới còn đang bị giới hạn, thì ông là người đưa một loạt phim ưu tú trong nước mang ra nước ngoài triển lãm, để cho phương Tây nhìn thấy thế giới văn hóa của Trung Quốc … Có người nói, nếu bạn gặp khó khăn ở trong giới giải trí này, bất kể là khó khăn như thế nào, chỉ cần bạn tìm được tổng giám đốc Tống, tất cả đều có thể giải quyết rất dễ dàng.
 
Câu chuyện để mọi người trong giới này say sưa nói về Tinh Hoàn đều ngưng tụ trên những tấm áp phích lấp loáng treo dưới mái vòm này. Đó là từng tác phẩm kiệt xuất được làm ra từ tay vị tổng giám đốc Tống này.
 
Chỉ là mấy năm gần đây Tống Kiến Linh lui về sau màn, số lần lộ mặt rất ít, cũng khó trách người dưới sân khấu sẽ kích động như thế, thậm chí điều này còn làm cho bọn họ phải chấn kinh hơn so với hai tin tức bùng nổ trước đó nữa.
 
Tần Hoằng Khải cung kính mời Tống Kiến Linh lên sân khấu, xem ra tuổi tác của ông không ít nữa, nhưng vẫn như cũ có thể thông qua dáng vẻ bây giờ mà nhìn ra tướng mạo lúc còn trẻ của ông cũng rất tốt. Ông bước lên đài bắt tay cùng Chung Vũ Tín và Lương Khâu Dực, ba người ngồi trước bàn, chia nhau ký tên lên hợp đồng.
 
Ánh đèn flash dưới sân khấu trước sau lóe lên, rất nhiều người ở hiện trường đều biết, tin tức này sẽ không giống như tin tức cẩu huyết minh tinh yêu đương ly hôn khiến khán giả chú ý, nhưng sẽ ảnh hưởng đến cả một ngành nghề.
 
Ký kết hoàn thành, Tần Hoằng Khải nói: “Mời tổng giám đốc Tống nói đôi lời.”
 
Tống Kiến Linh cười phất phất tay rồi muốn đi xuống.
 
Tần Hoằng Khải lại vội nói với người dưới sân khấu: “Các vị, đã rất lâu chúng ta không được thấy tổng giám đốc Tống rồi, cùng mời  tổng giám đốc Tống nói đôi lời đi.”
 
Dưới sân khấu bùng lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Nhiều người ngưỡng mộ đối với ông lớn trong ngành này đã lâu, khó có cơ hội nghe tổng giám đốc Tống nói vài lời, sao có thể bỏ qua chứ.
 
Trong đó, từ Tôn Hiểu Bác đến Bùi Phương đều vỗ tay rất hăng hái. Giống như Tôn Hiểu Bác, lúc đầu hắn lăn lộn ở nước H, nếu cứ tiếp tục làm thì sau nhiều năm ấm no, không phải lo lắng. Nhưng cuối cùng cũng sẽ đụng phải trần nhà, lại vừa khéo gặp được Tống Kiến Linh đang đi khảo sát ở nước H, ông đã nói đôi lời cổ vũ người trẻ tuổi này. Tuy vì đủ loại nguyên nhân mà Tôn Hiểu Bác không còn ở lại Tinh Hoàn nữa, nhưng từ trong lòng hắn vẫn rất tôn kính đối với vị tổng giám đốc Tống này;
 
(Đụng phải trần nhà: Đụng đến cực hạn của bản thân)
 

Bùi Phương cũng thế, hai mươi năm trước cơ hội càng hiếm có hơn so với bây giờ. Là Tống Kiến Linh cho cô cơ hội công bằng thử ống kính, cho một người mới tư lịch non kém như cô có cơ hội tham gia thử ống kính cho . Càng bởi vì Tống Kiến Linh chống đối lại ý kiến của mọi người mà nói trong không quan trọng tư lịch hay kinh nghiệm, mà vai diễn thích hợp mới là quan trọng nhất nên cô mới có thể nắm lấy ba chiếc cúp ảnh hậu kia. ước>ước>
 
Có thể nói thế này, Tống Kiến Linh ảnh hưởng đến rất nhiều trong ngành. Hai người bọn họ cũng nằm trong số đó. Mà hành động ngày hôm nay của Tinh Hoàn, không hề nghi ngờ gì lại sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều rất nhiều người.
 
Tống Kiến Linh bất lực nở nụ cười trong tiếng vỗ tay nhiệt liệt này, rồi cầm lấy micro.
 
Nhìn dưới sân khấu, ông cười khiêm tốn thành khẩn nói: “Tinh Hoàn có thể đi đến ngày hôm nay, không thiếu được sự giúp đỡ của rất nhiều vị ở dưới sân khấu. Ba mươi năm trước khi Tinh Hoàn thành lập, quần chúng có khao khát rất lớn đối với văn hóa. Có thể nói tác phẩm phim ảnh cung không đủ cầu. Nhưng ba mươi năm sau có internet rồi, trình độ giáo dục người dân nhận được nâng cao lên rất nhiều. Một lượng lớn phim ảnh nước ngoài không ngừng du nhập vào, yêu cầu của thị trường đối với tác phẩm phim ảnh phát sinh rất nhiều biến hóa. Đó cũng là một thời đại đầy thách thức và cơ hội. Có thể nói, Tinh Hoàn càng cần đến sự giúp đỡ của những người bạn mới và cũ đang ngồi ở đây hơn cả ba mươi năm trước!
 
Hai kế hoạch được phát động hôm nay, bất luận là đại diện Tinh Hải hay là hợp tác internet, chúng tôi đều hy vọng có thể tích hợp càng nhiều lực lượng, tìm kiếm thị trường càng tốt để phục vụ người xem. Ba mươi năm này, mục tiêu ban đầu của Tinh Hoàn không hề thay đổi, tôi hy vọng,   chỉ là bước thăm dò đầu tiên. Tương lai sẽ có càng nhiều tác phẩm càng tốt hơn ra đời. Lần nữa cảm ơn mọi người!”
 
Tôn Hiểu Bác không tự chủ được kích động xúc động nói: “Tổng giám đốc Tống thật sự rất tốt, vẫn điềm đạm khiêm tốn như vậy …. Haiz, nhưng Tinh Hoàn bây giờ thật sự quá lớn rồi.”
 
Cũng sẽ có những hạng mục như vậy, cũng sẽ có những tiểu nhân như Qúy Tuấn Trì chủ trì hạng mục.
 
Bùi Phương im lặng, hiển nhiên là im lặng tán đồng.
 
Sau khi tiết mục quan trọng nhất kết thúc, tất nhiên là đến tiết mục giao lưu của mọi người rồi.
 
Tuy rằng phòng vé của còn kém xa nhưng tiềm lực vô hạn. Tự nhiên cũng có người đi ngang qua đến chào hỏi, đưa danh thiếp, biết đâu sau này sẽ có cơ hội hợp tác ấy chứ. Mà giống như Tôn Hiểu Bác và Bùi Phương, mỗi người đều gặp được người quen trước đây, khó tránh khỏi phải đi qua chào hỏi.ân>
 
Nghiêm Tranh không biết lúc nào đã lặng lẽ chen đến bên người Hoắc Lãng: “Tổng giám đốc Hoắc, có cuộc trà đàm muốn mời ngài tham gia.” 
(Trà đàm: Uống trà nói chuyện)
 
Tôn Hiểu Bác kinh ngạc, vội đẩy Hoắc Lãng một cái: “Lão Hoắc, cậu đi nhanh đi, đừng phụ một mảnh khổ tâm của Tổng giám đốc Nghiêm người ta.”
 
Đây thật đúng là một mảnh khổ tâm.
 
Loại tụ họp nhỏ này trong nội bộ Tinh Hoàn giống như lần trước với Lê Tứ, đều là những lão đại cấp bậc rất cao mới được tham gia cùng. Bậc cửa rất cao, người bình thường muốn đi vào đều không có đường đâu. Nghiêm Tranh đặc biệt đến dìu dắt như vậy, không chỉ là xem trọng Hoắc Lãng, mà càng là một nhân tình cực lớn.
 
Hoắc Lãng gật đầu cảm ơn, mang theo Nhan Tô Tô cùng đi.
 
Tôn Hiểu Bác: ???

 
Không phải, các ông lớn nói chuyện, cậu mang theo Nhan Tô Tô đi làm gì chứ.
 
Hoắc Lãng quay đầu qua, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng. Nhan Tô Tô là đến học tập, nếu không thể ở bên cạnh quan sát loại nói chuyện này, thì còn học cái gì chứ?
 
Tôn Hiểu Bác: …….
 
Nghiêm Tranh cũng cảm thấy rất mờ mịt, nhưng Nhan Tô Tô là một cô gái nhỏ mà thôi, cũng không sao đâu nhỉ. Hắn chỉ cười cười nói: “Không sao đâu, cô Nhan cũng đi cùng đi, mấy vị tự nhiên nhé.”
 
Bùi Phương làm hành động khóa miệng với Nhan Tô Tô, Nhan Tô Tô lè lưỡi với cô. 
 
Cuộc tụ hội nhỏ được tổ chức trong sân vườn ngoài trời trên đỉnh đại sảnh. Người phục vụ nhìn thấy Nghiêm Tranh, hiển nhiên là nhận ra hắn, gật gật đầu rồi mở cánh cửa khắc hoa ra.
 
Vừa đến cửa lại có người cười nhẹ nói: “Ồ, Tổng giám đốc Nghiêm mang theo người đến sao?”
 
Nghiêm Tranh nhẹ cau mày: “Tổng giám đốc Kim, đây là người sản xuất và vai chính của 《 Chân tướng 》 , lần trước tôi đã báo cáo trong cuộc họp chuyên đề của tập đoàn rồi. Tổng giám đốc Lê chỉ đích danh mời hai vị này đến đây tham gia trà đàm.”
 
Vị tổng giám đốc Kim kia đang hút thuốc, hiển nhiên sợ thất lễ trong cuộc trà đàm nên mới đi ra ngoài hút. Bên cạnh hắn còn có hai ba người khác, ánh mắt nhìn Hoắc Lãng và Nhan Tô Tô đều có ý vị giễu cợt. Hiển nhiên, nơi nào có người thì liền có giang hồ thôi.
 
Dù là Nghiêm Tranh thì ở trong nội bộ Tinh Hoàn cũng sẽ gặp phải loại khó chịu này.
 
Tổng giám đốc Kim nới lỏng nút thắt cà vạt, nhàn nhã nói: “Tổng giám đốc Nghiêm, các vị quản lý cấp cao trong tập đoàn đều ở trong buổi trà đàm, nếu tin tức nội bộ bị lộ ra dẫn đến thị trường dậy sóng thì làm sao?”
 
Nghiêm Tranh híp mắt lại.
 
 


Đọc truyện chữ Full