TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Học Thần Giới Giải Trí
Chương 78


Hiển nhiên La Văn Lâm không nghĩ tới vì sao Nhan Tô Tô lại nghe ra được giọng nói của hắn. Theo như bình thường mà nói, hắn là đạo diễn, điều khiển phương hướng của cả một chương trình, loại chuyện lồng tiếng này có khi nào mà hắn phải tự mình làm chứ, giống như ở trên xe buýt, nếu mọi việc suôn sẻ, tất cả các giọng nói nên được lồng tiếng và thu âm một cách chuyên nghiệp bởi búp bê, nhưng lại có một đóa kỳ hoa như Nhan Tô Tô, để cho hắn không thể tự mình nhiều lần ra ứng cứu... Nghĩ tới đây dù La Văn Lâm đã là một lão làng trong giới cũng không khỏi thấy xấu hổ ho khan một tiếng.
 
Sau đó hắn mới bình tĩnh nói: "À, tôi là La Văn Lâm." Dáng vẻ giống như không có nghe thấy bất cứ cái gì, cô cũng bình tĩnh.
 
La Văn Lâm nói tiếp: "Tô Tô à, thành tích buổi ra mắt của chương trình thực tế của chúng ta lần này rất tốt, tuy nói là thành quả của cả đội nhưng sự đóng góp của cô ở bên thật sự là một điểm nhấn."

 
Lời La Văn Lâm nói không chỉ trong trường hợp đó mà còn có một điều nữa, tuy Nhan Tô Tô ở trong chương trình đã đặt ra rất nhiều vấn đề cho người sáng tạo chính, làm cho người sáng tạo chính của chương trình muốn đau đầu. Nhưng cũng chính bởi vì có một khách mời đặc biệt như Nhan Tô Tô nên đã cống hiến cho chương trình rất nhiều quan điểm, cũng ép cho nhóm người sáng tạo xuất hiện những ý tưởng không ngờ, đồng thời kết hợp cả kịch bản gay cấn với chương trình truyền hình thực tế tiến hành sáng tác lần thứ hai. Thành tích đã chứng minh tất cả.
 
Nhan Tô Tô cũng vô cùng lễ độ, nghe vậy thì trả lời: "Cảm ơn đạo diễn La đã khẳng định, tôi nhất định sẽ tiếp tục học tập, cố gắng nâng cao hơn, không phụ lòng sự khẳng định của ngài, tiếp tục cố gắng khi làm việc cùng với cả đội vào lần sau!"

 
Phần lời kịch này có chút kỳ quái làm cho La Văn Lâm không khỏi nghẹn lời, hắn không có sợ nhưng lần này thiếu chút nữa thì nhiều lần Nhan Tô Tô làm cho hắn phải ăn mấy viên thuốc trợ tim cấp tốc rồi, nếu mà có lần sau thì sợ là phải trực tiếp uống thuốc hình tròn luôn cho rồi... Lại vẫn tiếp tục học tập, hắn sợ nếu Nhan Tô Tô để lộ khuynh hướng này ra thì một nửa ghế sáng tạo trong tổ kịch bản phải bỏ trống rồi.
 
La Văn Lâm dừng lại một chút mới nói: "Khụ, Tô Tô không cần khiêm tốn như vậy, hiện tại cô đã cực kỳ ưu tú rồi." ... Tiếp tục học tập để nâng cao gì gì đó, chúng tôi không cần như vậy đâu.
 
Nhan Tô Tô lại vội vàng khiêm tốn nói: "Không có không có, đây là lần đầu tiên tôi tham gia chương trình truyền hình, còn có rất nhiều điều không hiểu, trước đó được tổ tiết mục chăm sóc rất nhiều cho nên khẳng định muốn tiếp tục học tập."
 
Bất luận có nghe như thế nào thì cũng cảm thấy đây là một thanh niên tốt, khiêm tốn cố gắng vươn lên, La Văn Lâm đặc biệt nghe ra được là Nhan Tô Tô thành tâm thành ý khi nói những lời này ra. Nhưng chính là, khụ, để cho vị đạo diễn này nghĩ lại quá trình tang thương khi quay chương trình thì La Văn Lâm không khỏi buồn cười, chuyện này nói như thế nào nhỉ, một cô gái nhỏ, không dùng bất cứ đao thương nào mà đã làm cho một đám đàn ông to lớn làm cùng với hắn khêu khóc om sòm.
 
La Văn Lâm dở khóc dở cười, nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề: "Tô Tô, tối hôm nay cô có rảnh không?" Khi bắt đầu cuộc trò chuyện này thì tất cả mọi người trong vòng đều ngầm hiểu là người khác muốn mời mình.
 

Nhan Tô Tô nghe ra được nhưng cô vừa mới xem đồng hồ, đã hơn ba giờ rồi, bên ba mẹ của cô đều đã sắp xếp lịch trình, nói không khách khí thì so với một minh tinh nhỏ như cô thì còn vội vàng hơn nhiều, rất không dễ gì mà hai người họ đều cùng ở nhà, cô chuẩn bị về sớm một chút để giúp đỡ nấu cơm, nên vội vàng nói một cách xấu hổ: "Thực xin lỗi đạo diễn La... Tối nay tôi có việc rồi."
 
La Văn Lâm có chút ngoài ý muốn, nhưng đối với một cô bé thông minh hiếm thấy có được ở trong giới nên hắn vẫn thận trọng nhắc nhở một câu: "Tô Tô, chương trình truyền hình này có thể khiến độ nổi tiếng và thu hút nhân khí cao lên một thời gian ngắn, tham gia nhiều hoạt động một chút, quen biết thêm nhiều người một chút thì có lợi rất lớn trên con đường tương lai của cô."
 
Nhan Tô Tô nghe ra được ý tốt của La Văn Lâm, nói vậy thì tối nay có một bữa tiệc có nhiều người quan trọng tham dự, vị đạo diễn La này hoàn toàn có ý tốt muốn dẫn dắt.
 
Nhưng mà Nhan Tô Tô suy nghĩ, cô tiến vào giới giải trí là vì có thể hoàn thành thí nghiệm, cho dù là thí nghiệm rất quan trọng thì khi so sánh với việc cùng ăn một bữa cơm với người nhà thì cũng có thể gác lại. Dù sao thì có rất nhiều cơ hội để làm thí nghiệm nhưng người nhà bọn họ, trước đây chỉ có ba mẹ bận rộn công việc nhưng cô có thể ở nhà chờ họ, chờ cho tới khi cô lên đại học, đặc biệt là khi cô tiến vào phòng thí nghiệm, cơ hội để người một nhà bọn họ đoàn tụ là rất ít, nhất là gần đây đã có rất nhiều việc xảy ra, cũng đã một thời gian dài cô không có về nhà rồi.
 

Tuy Nhan Tô Tô độc lập nhưng cũng rất quý trọng thời gian mỗi một lần gia đình đoàn tụ.
 
Nhan Tô Tô khóe léo từ chối ý tốt của La Văn Lâm: "Thật sự cảm ơn sự dẫn dắt của đạo diễn La, nhưng tối hôm nay tôi có một việc vô cùng quan trọng, đã phụ ý tốt của ngài rồi, thật sự rất xin lỗi."
 
La Văn Lâm vừa nghe được liền biết được có lẽ Nhan Tô Tô có một việc rất quan trọng cần làm, trong lòng hắn tiếc hận nhưng cũng không bắt buộc: "Được rồi, vậy thì liên hệ sau." Sau đó không đợi Nhan Tô Tô nói lời lịch sự thì hắn đã vui đùa nói: "Chỉ cần cô đừng nói cái gì mà tiếp tục cố gắng nâng cao có gì đó thì lần sau chúng ta vẫn có khả năng tiếp tục hợp tác."
 
Nhan Tô Tô ngẩn ra, ngay lập tức phản ứng kịp lời vui đùa của La Văn Lâm, bắt đầu cười theo: "Tốt, tôi sẽ tiếp tục cố gắng, duy trì trình độ, tranh thủ lần sau hợp tác với ngài!"
 
Khi ngắt điện thoại của La Văn Lâm xong Nhan Tô Tô mới thè lưỡi một cái, bây giờ càng ngày cô càng phát hiện ra ông chủ thật sự rất lợi hại, cô chỉ là cố gắng học tác phong của ông chủ thôi vậy mà chỉ đối nhân xử thế có một lát thì đã cảm thấy mệt mỏi rồi... So với việc ở trong phòng thí nghiệm 9126 một tháng thì còn mệt mỏi hơn ~
 
Cần phải cảm ơn ý tốt của đạo diễn La nhưng cũng không thể vì từ chối mà đắc tội với đối phương, cần phải duy trì mối quan hệ... Ai, thật sự là không dễ một chút nào.
 
Hôm nay giống như có một bài kiểm tra cách ứng xử của Nhan Tô Tô vậy, di động của cô lại vang lên, vậy mà lại là một đạo diễn lớn, Nhan Tô Tô nhận cuộc gọi: "Đạo diễn Khổng, ngài khỏe ~ "
 
Khổng Kiến Trung ở đầu dây bên kia cười rộ lên: "Tô Tô à, biểu hiện của cô trên chương trình thực tế rất tốt đó! Còn chưa có chúc mừng cô lại lên hot search rồi!"
 
Đại khái là đã giao tiếp với vị đạo diễn này rất nhiều lần rồi, lại có quan hệ khá quen thuộc với ông chủ của bọn họ nên Nhan Tô Tô thả lỏng hơn nhiều, cười nói: "Cảm ơn đạo diễn Khổng ~ "
 
Giọng điệu của Khổng Kiến Trung cũng rất tùy ý, hắn gọi cuộc điện thoại này cũng không phải là muốn chúc mừng Nhan Tô Tô, hắn quay phim truyền hình nên người mua chủ yếu là những đài truyền hình lớn cho nên con đường tin tức nội bộ cũng tương đối nhiều, bây giờ là muốn đến nhắc nhở Nhan Tô Tô: "Hôm nay có một bữa tiệc rất quan trọng, được tổ chức ở đài truyền hình Q, cô có nhận được thông báo không?"
 
Nhan Tô Tô đã từng hợp tác với bọn họ, lại có một chương trình thực tế đang phát sóng. Hiện tại cô cùng với chương trình này đang được tìm kiếm rất nhiều. Nếu đài Q xem trọng điểm này một chút thì thế nào cũng sẽ thông báo cho cô.
 
Nhan Tô Tô thật không ngờ vậy mà Khổng Kiến Trung gọi điện thoại cho cô cũng là vì chuyện này, cô xấu hổ nhưng vẫn thẳng thắn nói: "Mới vừa rồi đạo diễn La đã nói cho tôi biết nhưng bởi vì tôi có một chuyện khác nên đẩy đi rồi."
 
Khổng Kiến Trung ở đầu dây bên kia không khỏi cao giọng một chút: "Đẩy? ! Không phải chứ Tô Tô, cô có biết bữa tiệc ngày hôm nay rất quan trọng hay không! Những sắp xếp khác của cô có khi nào mà không sắp xếp lại được nhưng việc như thế này chỉ có một lần mà thôi... Cô không biết có bao nhiêu người chen muốn vỡ đầu mà vẫn không thể tìm được cửa vào hay sao!"
 
Khổng Kiến Trung rất lo lắng, trong thời đại này có quá nhiều đứa trẻ quay phim nhưng không có linh cảm, việc đoán ý qua lời nói và sắc mặt thì lại rất lanh lợi cho nên những đứa trẻ này có những cơ hội rất tốt. Còn những đứa trẻ giống như Nhan Tô Tô cố gắng học diễn xuất, sẽ thật đáng tiếc nếu như bỏ qua những cơ hội mở rộng mối quan hệ thì cuối sẽ không thể đi lên được, cuối cùng trong vòng này chỉ còn lại những người chỉ nghĩ đến những việc khác mà thôi!
 
Khổng Kiến Trung đang bước đi trong một bầu không khí bụi bặm cho nên không thể không nói nhiều hơn mấy câu, vào thời đại này không luồn cúi là không thể được, cơ hội quan trọng như vậy mà Nhan Tô Tô cũng bỏ qua không tham gia. Hắn chuẩn bị về sau nói với Hoắc Lãng mấy cậu, về sau chuyện như thế này không thể để cho Nhan Tô Tô tự mình quyết định được, vẫn nên là người đại diện như anh quyết định đi.
 
Nhan Tô Tô nghe mà cảm thấy xấu hổ, chuyện của cô mà vẫn làm phiền đạo diễn Khổng quan tâm như vậy thì không khỏi chăm chú nghiêm túc lắng nghe, không dám phản bác lại. Rất không dễ gì mới cúp được điện thoại vậy mà cô lại cảm thấy có một chút cảm giác tội lỗi. Từ khi cô tham gia vào trong vòng này đã gặp được rất nhiều người có lòng tốt, tất cả mọi người đều nguyện ý giúp đỡ cô, nếu như cô không hăng hái, không cố gắng học tập thì giống như có lỗi với mọi người vậy.
 
Kết quả điện thoại của Nhan Tô Tô lại vang lên, ngay cả Nhan Tô Tô cũng sửng sốt, hôm nay là ngày bao nhiêu vậy...
 
"Alo, Mạn Lâm?" Nhan Tô Tô nghi hoặc, ngày hôm qua các cô mới tán gẫu xong, Phùng Mạn Lâm có việc gì gấp sao mà phải gọi điện qua?
 
Đâu bên kia Phùng Mạn Lâm đang thở phì phò, quả nhiên là rất gấp, trực tiếp hỏi thẳng: "Cậu đang ở đâu vậy!"
 
Nhan Tô Tô không rõ nguyên do, nhưng cô cùng Phùng Mạn Lâm đều ngủ chung một giường trong những ngày quay chương trình, rất là quen thuộc, nên đã nói địa chỉ của bản thân mình: "Làm sao vậy?"
 
Phùng Mạn Lâm nói thẳng: "Mình cách chỗ cậu không xa, chờ!"
 
Sau đó nhanh chóng cúp điện thoại, ngay cả khi Nhan Tô Tô có năng lực trinh thám cực cao cũng thấy có chút không hiểu, Phùng Mạn Lâm muốn đến nhà sao? Phùng Mạn Lâm này thật là...

 
Không bao lâu thì chuông cửa ký túc xá của Nhan Tô Tô vang lên. Cô nhìn qua mắt mèo thì thấy ngoài cửa có một người lén la lén lút, bây giờ là lúc nắng gắt cuối thu nhưng mà lại đeo khẩu trang, đội mũ, che che đậy đậy rất kỹ càng, lại còn nghi thần nghi quỷ nhìn trái nhìn phải một chút, giống như sợ có người nào đi ngang qua vậy, quả thật giống như bị bệnh.
 
Người kia đợi một lát thì vô cùng lo lắng lấy điện thoại ra gọi: "Nhanh mở cửa đi, làm cái gì mà lâu vậy!"
 
Điện thoại của Nhan Tô Tô vang lên, cũng vào lúc đó cô mới mở cửa.
 
Người lén la lén lút kia vọt vào nhà nhanh như một ngọn gió, sau đó đóng cửa lại, khéo khẩu trang xuống dưới, hít một hơi thật dài: "Nóng chết mình rồi."
 
Quả thật Nhan Tô Tô không còn gì để nói: Nóng mà cậu vẫn còn mặc như vậy?
 
Phùng Mạn Lâm cũng không để ý đến việc cả người cô rất mộc mạc chỉ mặc một cái áo khoác đơn giản mà lại xoay xoay người Nhan Tô Tô, vẻ mặt Nhan Tô Tô rất mơ hồ: "Làm gì vậy?"
 
Phùng Mạn Lâm ngó trái ngó phải nhìn cô, đầy ghen tị mà nhéo nhéo gương mặt vô cùng mịn màng thuần khiết của cô "Hừ" một tiếng: "Cả người cậu không có vấn đề gì, đổi giầy xong là Ok rồi."
 
Nhan Tô Tô: ?


 
Cả người cô làm sao vậy, cô nhìn thoáng qua, bình thường cô đều như thế này mà, T -shirt quần bò, ở nhà nên đương nhiên là chân trần đi dép lê rồi, đầu ngón chân màu hồng nhạt hơi động đậy.
 
Không đợi Nhan Tô Tô hỏi rõ thì Phùng Mạn Lâm đã thúc giục liên hồi nói: "Nhanh đổi giày đi!"
 
Nhan Tô Tô không kịp phản ứng lại thì Phùng Mạn Lâm đã lấy một đôi giày ra: "Đôi này là được rồi, nhanh đi vào đi."
 
Gần như là Nhan Tô Tô bị cô ấy thúc giục đổi giày, sau đó vẻ mặt đầy mơ hồ bị Phùng Mạn lâm đeo một cái khẩu trang lên: "Mạn Lâm, cậu muốn làm cái gì vậy?"
 
Căn bản là Phùng Mạn Lâm không cho cô thời gian để hỏi, Nhan Tô Tô chỉ kịp thời lấy cho mình một chùm chìa khóa, điện thoại di động cùng bóp tiền thì đã bị Phùng Mạn Lâm kéo ra khỏi cửa, giống như một cơn gió đi xuống lầu. Sau đó lén la lén lút giống như lúc Phùng Mạn Lâm đến, Nhan Tô Tô bị cô ấy kéo đi, nhìn người này quay đầu đánh giá chung quanh nên Nhan Tô Tô không khỏi bất lực: "Việc này có chút không..."
 
Phùng Mạn Lâm quay đầu "Hư" một tiếng, sau khi xem xét thấy không có một ai thì lôi kéo Nhan Tô Tô chạy giống như khi tham gia vậy, trực tiếp xông lên một chiếc xe bảo mẫu.
 
Vào trong xe đóng cửa lại, cô ấy dương dương đắc ý nói: "Mình biết cậu sẽ không có một chút ý thức nào về sự nổi tiếng của bản thân mình! Cậu không biết gương mặt này của cậu khi đi trên đường sẽ bị người khác nhận ra!"
 
Vẻ mặt Nhan Tô Tô rất ngây thơ, cô cảm thấy không được khỏe...
 
Vẻ mặt Phùng Mạn Lâm vô cùng đau đớn: "Cậu không biết khi về nhà lúc mở cửa ra thì phát hiện nhà ở bên cạnh có nuôi một con mèo. Ngay cả khi cậu đi toilet mà cũng có người theo dõi thì rất là kinh khủng, cho nên nhất định phải che dấu bản thân thật kỹ càng!"
 
Nhan Tô Tô xoa xoa trán của bản thân mình: "Cho nên bây giờ chúng ta muốn đi đây vậy? Mình chuẩn bị về nhà." Một đường vừa rồi Phùng Mạn Lân không cho cô có cơ hội để hỏi.
 
Bên cạnh có một âm thanh bất đắc dĩ cười nói: "Mạn Lâm, em vẫn luôn như vậy, lanh chanh láu táu, nếu không phải là người biết tính tình của em thì sẽ nghĩ em đang làm chuyện gì xấu đó."
 
Phùng Mạn Lâm dẩu miệng, giới thiệu với Nhan Tô Tô nói: "Đây là người đại diện của mình, chị Vương."
 
Nhan Tô Tô chào hỏi với người đại diện thông minh tháo vát này một tiếng, lần trước đã từng gặp qua ở studio nhưng vẫn chưa kịp chào hỏi.
 
Xe được khởi động thì chị Vương mới cười nói: "Ngày hôm nay ở đài Q có một bữa tiệc rất là quan trọng, Mạn Lâm cấp tốc tới đón em đi cùng, em ấy sợ em là người mới bị ăn mệt. Mạn Lâm của chúng tôi là như vậy đó, tuy lúc nào cũng vội vàng liều lĩnh nhưng cách ứng xử đặc biệt coi trọng nghĩa khí... Dễ làm cho người ta hiểu lầm."
 
Phùng Mạn Lậm giống như vô tình nói: "Này có là cái gì, người này rất ngốc nghếch, nhưng mà tìm được một lời giải thích cũng khá là thông minh."
 
Chị Vương bất đắc dĩ: "Vâng vâng vâng, đại tiểu thư của tôi, loại chuyện gì như thế này nếu như không phải người ta xem xét mặt mũi của người lớn trong gia đình cô thì sẽ dễ dàng mời cô đến sao?"
 
Gia thế của Phùng Mạn Lâm trong vòng này cực kỳ không tầm thường, nhiều thế hệ có tầm ảnh hướng lớn trong giới hí khúc(*), tuy loại hình truyền thống hí khúc bây giờ có chiều hướng đi xuống, những người trẻ tuổi kia làm sao mà thích loại hình này được, nhưng tầm ảnh hưởng của nó trong giới văn hóa đã bén rễ rất sâu, lực ảnh hưởng như vậy cũng đủ để cho Phùng Mạn Lâm có được nhiều tài nguyên trong giới điện ảnh và truyền hình hơn, so với những người khác thì đường thành danh đặc biệt dễ dàng hơn.
 
(*) Hí khúc: tên gọi chung cho các loại hình sân khấu truyền thống Trung Quốc (hí là trò, khúc là các điệu hát); có nguồn gốc từ thời cổ đại; chủ yếu do ba hình thức nghệ thuật: ca múa dân gian, kể chuyện bằng lời có pha ca hát (nghệ thuật diễn xướng) và kịch hoạt kê hợp thành.
 
Nhan Tô Tô nhìn cảnh đường phố ngoài cửa sổ, lại thấy đôi mắt to của Phùng Mạn Lâm chớp chớp, trong lòng không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười, nếu không ngoài ý muốn thì loại hoạt động mà Phùng Mạn Lâm kéo cô tham gia cũng là cái mà đạo diễn Khổng đã nói... Cuối cùng là cô vẫn không từ chối được.
 
Nhan Tô Tô chân thành nói: "Cảm ơn Mạn Lâm." Cũng đều đã ngồi lên xe rồi, nếu cô mà xuống xe thì không khỏi đắc tội với Mạn Lâm, sẽ làm cho Mạn Lâm bị tổn thương.
 
Nhan Tô Tô nhắn tin cho ba mẹ giải thích hôm nay có chuyện xảy ra, để cho họ ăn cơm trước không cần chờ cô, đoán chừng hôm nay cô sẽ về trễ một chút.
 
Bên kia hiếm khi Nhan Chính Bân, Tô Ánh Tuyết đều cùng ở nhà, khi nhìn thấy tin nhắn này thì bầu không khí không khỏi cứng lại. Con gái cũng không có trở về ăn cơm, nguyên liệu nấu ăn trực tiếp được bao lại rồi cất vào trong tủ lạnh để bảo quản, hai vợ chồng họ sẽ đến căn tin gói một chút thức ăn về là được, việc này được giải quyết rất dễ dàng, nhưng tin nhắn này làm cho hai vị phải liếc mắt nhìn nhau, vẻ mặt có chút khó lường. Về nhà muộn... Muộn như thế nào chứ?
 
Ở bên này trên xe, nghe được lời nói của Nhan Tô Tô, Phùng Mạn Lâm đắc ý hừ một tiếng: "Nha, lần trước cậu đi toilet cùng với mình, lần này mình cùng cậu tham gia hoạt động, chúng ta thanh toán xong ~ "
 
Chị Vương đỡ trán: "Em, đứa nhỏ này tại sao lại nói chuyện như vậy, cái gì gọi là thanh toán xong?"
 
Tuy chị Vương cực kỳ dung túng Phùng Mạn Lâm đối với những việc nhỏ nhưng việc lớn thì cũng rất nghiêm túc: "Mạn Lâm, Tô Tô, cục diện tối hôm nay chị không có vào được, nếu hai người các em vào cùng nhau thì phải săn sóc lẫn nhau, nhắc nhở lẫn nhau, đây là trường hợp vô cùng đặc biệt, không phải ở một studio bình thường, cho dù khi em đối mặt với phóng viên có nói sai thì vẫn có khả năng xoay chuyển được nhưng tối hôm nay, một chữ cũng không thể nói sai, đặc biệt là em đó Mạn Lâm, có nghe không?"
 
Lấy tính cách của Phùng Mạn Lâm vậy mà rất thành thật gật đầu, một chữ cũng không có bắt bẻ lại.
 
Nhan Tô Tô không khỏi hơi giật mình, lại kết hợp với cách ăn mặc hôm nay của Phùng Mạn Lâm, quần áo rất mộc mạc, tóc buộc đuôi ngựa, không có một chút dấu vết được uốn sấy, trang điểm nhẹ nhàng, những món đồ trang sức vòng tay lòe loẹt không thấy đâu nữa, mười đầu ngón tay được sơn vẽ cẩn thận cũng đã được rửa sạch sẽ... Nhan Tô Tô bắt đầu có chút tò mò, mọi người vẫn luôn cường điệu cục diện ngày hôm nay với cô, cuối cùng thì có gì đặc biệt chứ.

 
Hình như chỗ này là ở trong thành phố, để tránh giờ cao điểm vào tối thứ sáu nên có nhiều xe hơn một chút, lúc bọn họ đến nơi đã gần năm giờ rồi. Nơi này không phải là một trang viên yên tĩnh xinh đẹp các loại mà Nhan Tô Tô đã tưởng tượng, ngược lại nhìn giống như một ngôi nhà rất phổ thông, xe bọn họ dừng lại trước ngôi nhà thì không vào được nữa, Phùng Mạn Lâm thành thật lấy mũ ra, đeo khẩu trang vào, giống như một cô gái nhỏ bình thường kéo Nhan Tô Tô: "Đi thôi."
 
Trái lại Phùng Mạn Lâm rất quen thuộc, đưa tin nhắn thông báo cho nhân viên bảo an để làm bằng chứng, đưa Nhan Tô Tô vào cửa, bọn họ đi xuyên qua kiến trúc ở phía trước, đi thẳng về một cái... Căn tin.
 
Các loại bàn nhựa đơn giản, được sắp xếp hàng loạt rất chỉnh tề làm cho Nhan Tô Tô cảm thấy cực kỳ thân thiết! Quả thực giống như đúc với đại học T!
 
Thời điểm các cô đến đã có không ít người đứng một bên nói chuyện với nhau, Phùng Mạn Lâm đưa cô theo lần lượt đi chào hỏi: "Chị Đồ ~ "

 
Vậy mà là Đồ U Liên, thiếu chút nữa thì Nhan Tô Tô không có nhận ra, cách ăn mặc của Đồ U Liên không còn phong tình vạn chủng như bình thường, mà ngược lại cả người mặc đồ công sở, mỉm cười nhẹ giọng chào hỏi với các cô, cũng không hề nói nhiều;
 
Nhan Tô Tô nhìn đến La Văn Lâm, vị này bình thường không chú ý đến chuyện vặt vãnh, vị đạo diễn này thường xuyên ăn mặc rất lôi thôi, vậy mà hôm nay toàn thân mặc một bộ đồ rất nghiêm chỉnh, vẻ mặt nghiêm túc làm cho Nhan Tô Tô thiếu chút nữa không nhận ra, các cô tiến lên chào hỏi, Nhan Tô Tô vội vàng giải thích, hoàn hảo là La Văn Lâm không có để ý lắm, người đến là tốt rồi, lại còn cười và trêu chọc các cô mấy câu;
 
...
 
Rốt cục khi đi được một vòng nhỏ thì tầm mắt của Nhan Tô Tô cũng được khai sáng, đưa mắt nhìn quanh trong nhà ăn lớn này lại toàn là danh đạo, ảnh đế, diễn viên... Nhưng nhóm người bọn họ không mặc lễ phục đeo trang sức sáng rực rỡ khi xuất hiện trên thảm đỏ, lời nói cử chỉ đều đặc biệt khiêm tốn.
 
Người trẻ tuổi đừng nói đến việc những lưu lượng đang hồng cũng không có ngoại lệ, giống như các cô, ăn mặc đơn giản trẻ trung; còn nhóm danh đạo ảnh đế ảnh hậu thì đều là tây trang đơn giản, hoặc là đồ công sở, hoặc là cách ăn mặc đặc biệt giống mới một giáo sư... Chính là một lại cảm giác trung quy trung củ.
 
Sau đó có người tiến vào nhỏ giọng nói một câu: "Mời các vị vào ngồi, bữa cơm đơn giản sẽ được bưng lên ngay."
 
Vào lúc này đừng quản cái gì mà giá trị con người, cho dù cổ tay lớn cỡ nào thì tất cả đều được đối xử bình đẳng, ngồi vào chỗ cái ghế nhựa giá rẻ, trừ bỏ trong đám người tỷ lệ tuấn nam mỹ nữ nhiều hơn bình thường một chút thì cảnh này có chút giống với cảnh những xí nghiệp quốc doanh ăn liên hoan ở căn tin lớn, vẫn rất trang trọng, không có bất kỳ ai cao giọng nói giỡn = =
 
Đây là bữa tiệc quan trọng trong truyền thuyết sao?
 
Nhan Tô Tô cúi đầu nhìn cái bàn ăn inox trước mặt mình, đây là một cái bàn ăn điển hình trong căn tin, nơi này cùng đồ ăn này làm cho cô cảm thấy vô cùng thân thiết, rất có cảm giác quay về trường học cũ, nhưng những người ngồi chung quanh lại có cách ăn mặc khác xa với bình thường của bọn họ, khiến cho Nhan Tô Tô cảm thấy được bầu không khí này đặc biệt không được tự nhiên, nếu không phải cô vẫn còn xác định được tinh thần của mình đang vô cùng tỉnh táo... Thì quả thực rất giống một giấc mơ, vẫn rất hoang đường, kiểu diễn tả này làm cho người ta cảm thấy rất buồn cười.
 
Nhưng một cái bàn nhựa được một đám người nổi tiếng vây chung quanh như chúng tinh phủng nguyệt (mặt trăng được những ngôi sao vây chung quanh) vẫn chưa có người ngồi, hiển nhiên là nhân vật quan trọng vẫn chưa xuất hiện.
 
Thời điểm cửa được mở ra một lần nữa thì có một âm thanh thân thiết cười nói: "Xin lỗi xin lỗi, ngày hôm nay ủy khuất các vị văn nghệ sĩ cùng chúng tôi ăn một bữa cơm đơn giản rồi."
 
Tất cả mọi người đứng lên, người tới mặc một cái áo sơ mi trắng đơn giản, khoảng hơn năm mươi tuổi, lãnh đạo đài Q cười nói: "Chu cục, tuy nơi này không tốt lắm nhưng đồ ăn rất được, tôi sợ ở nơi này của chúng ta sẽ có rất nhiều đồng chí nữ cảm thấy quá là phong phú rồi!"
 
Hiển nhiên vị này ngày hôm nay sẽ là chúng tinh phủng nguyệt, là lão đại rồi.
 
Lão đại nói: "Mọi người nhanh ngồi đi, ăn cơm trước, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện. Buổi tọa đàm này đã sớm muốn mở từ lâu rồi nhưng vẫn không có thời gian rảnh rỗi, ngày hôm nay là cố ý muốn nghe cách nghĩ của mọi người."
 
Mấy người trẻ tuổi như Nhan Tô Tô các cô đều được xếp ngồi ở phía sau, ngăn cách cả một đám người chi chít nên không thấy rõ ở phía trước, chỉ là ở trong không gian yên tĩnh hoàn toàn có thể nghe thấy âm thanh ở phía trước, vị lãnh đạo họ Chu kia cực kỳ bình dị gần gũi, cũng có thể rảnh rỗi nói mấy câu với nhiều đạo diễn, ảnh đế, diễn viên, lại còn hỏi một chút về tiến độ của các đoàn làm phim.
 
Ở trong trường hợp này thì đừng quan tâm đến vị trí ngồi, đều là có ý muốn cầm đôi đũa lên, vểnh tai tập trung tinh thần nghe lão đạo ngồi ở bàn trung tâm nói chuyện, nhưng Nhan Tô Tô cực kỳ tập trung tinh thần ăn cơm, Phùng Mạn Lâm phải chọc chọc cô mấy lần. Nhan Tô Tô lè lưỡi, cô đói bụng nha, thật là hoài niệm mấy món đồ ăn này nha... Không về trường học nên đã lâu không ăn ở nhà ăn rồi.
 
Nhưng dần dần Nhan Tô Tô cũng bị trọng tâm đề mà họ đang nói thu hút sự chú ý, dần dần buông đũa xuống. Bởi vì lão đại đang hỏi về vấn đề bản quyền, những tác giả đang ngồi ở đây hoặc ít hoặc nhiều đều gặp phải vấn đề vi phạm bản quyền. Làm thế nào để bảo vệ quyền lợi của tác giả, rất nhiều đạo diễn nhà sản xuất phát biểu ý kiến quan điểm của bản thân mình.
 
Lão đại nghe mọi người nói cũng không sai biệt lắm, chỉ chỉ một thanh niên cực kỳ anh tuấn ngồi bên cạnh mình cười nói: "Ý tứ của mọi người tôi đều hiểu cả, ngược lại ngày hôm nay tôi cùng vị nhân tài trẻ tuổi họ Hoắc hàn huyên vài câu nhưng rất có thu hoạch, không hổ là sinh viên tài cao vừa từ nước ngoài trở về."
 
Một giọng nam trầm thấp khiêm tốn nói: "Ngài quá khen rồi, tôi còn trẻ, kinh nghiệm không nhiều, vẫn cần phải học tập các vị tiền bối đang ngồi ở đây nhiều hơn."
 
Nghe âm thanh quen thuộc này thiếu chút nữa thì không khống chế được kêu lên một tiếng ông chủ!
 
Lão đại cười cười: "Không cần khiêm tốn, quả thật về vấn đề bảo vệ bản quyền thì nước M vẫn đang đi trước chúng ta nhưng mà," Ông ngắt lời chuyển sang vấn đề rất sắc bén: "Là một quốc gia đang phát triển, tình hình trong nước không có giống nhau, vẫn nên nhập gia tùy tục thì hơn, nếu một gậy đánh chết thì có phải cũng sẽ làm cho rất nhiều cơ hội phát triển bị bóp chết trong trứng nước hay không?"
 
Trong sân có có không ít người có nhiều kinh nghiệm lão làng mà tim cũng phải đạp liên hồi, vấn đề này quá sắc bén rồi! Dù trả lời như thế nào thì cũng lưu lại một ấn tượng xấu.
 
Hoắc Lãng trầm ngâm một hồi rồi mới không nhanh không chậm nói: "Tôi cảm thấy việc này giống như đua xe. Lúc đầu tất nhiên là chiếc xe đó kém xa những chiếc xe khác, đương nhiên cũng đừng nói đến cái gì mà quy tắc, nó chạy nhanh như thế nào để đuổi kịp những xe khác nhưng mà khi xe dần dần đuổi kịp những chiếc xe khác, vào lúc muốn vượt qua nếu không nói đến quy tắc thì cực kỳ dễ dàng làm cho người khác hiểu lầm... Mất đi rất nhiều cơ hội hợp tác."
 
Đây hoàn toàn là một góc độ khác làm cho rất nhiều người ngồi ở trong sân này phải đạp bàn ở trong lòng.
 
Lão đại cười cười không nói chuyện mà hỏi ngược lại: "Cậu quay một bộ phim tên là 《 Chân tướng 》đi? Tôi nghe nói hiện tại diễn viên chính có nhân khí rất cao."
 
Người bên cạnh nói khẽ: "Diễn viên chính kia tên là Nhan Tô Tô, người cũng đến đây.


Đọc truyện chữ Full