TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Bá Vương
Chương 67: 67: Đắc Tội


" Bắt hai ả lại.

Đêm nay chúng ta hảo hảo khoái hoạt một đêm " một tên thanh niên trầm giọng nói.
Vù....
Tuy nơi này bị cấm dẫn động linh lực , nhưng bằng vào tốc độ và thể lực của một tu hành giả Trúc Cơ cảnh thì cũng không thể nào mà có thể coi thường được.
Chỉ trong nháy mắt cả hai đã kịp thời áp sát về phía Linh Vân.
Không chút hốt hoảng Linh Vân điềm nhiên bất động chờ cho hai người áp sát gần tới nơi.

Lúc này hai tay tạo thành quyền , đôi chân hơi trùng xuống làm thế tấn.
Vù vù...
Chỉ trong chớp mắt hai tên nam tử lúc này đã ra tay , một quyền một cước hướng về phía Linh Vân mà xuất thủ .
Thân là cường giả Trúc Cơ cảnh mà còn là đệ tử hạch tâm của tông môn.

Cho nên tốc độ ra chiêu của hai người là vô cùng nhanh mặc cho hiện tại bản thân không thể điều động được linh lực.

Đổi là người khác trong tình cảnh này thì khó lòng có thể chống đỡ .
Nhưng đáng tiếc người mà hai người đối mặt hiện nay lại là Dương Linh Vân.
Nhìn thế công hung hãn của hai người, Linh Vân thậm chí một điểm ý tứ tránh né cũng không hề có.

Cứ như thế , một tay đỡ quyền, một tay đỡ cước của hai người.
Tưởng chừng nhìn sơ qua chỉ là nữ tử nhu nhược nhưng ngay khi va chạm với nàng thì hai gã mới sửng sốt khi phát hiện, thân thể Linh Vân đột nhiên cứng rắn và sức nóng khủng bố đến lạ kì.

Cảm giác như mình vừa đấm vào một bức tường làm bằng thép đang bị nung đỏ vậy nhưng chưa dừng lại ở đó cảm giác đau dát bắt đầu truyền tới đại não hai người.
Toàn thân Linh Vân bây giờ đã đỏ rực lên như lửa vậy.

Khoé môi hơi nhếch Linh Vân trầm giọng nói.
" Thái Dương Thần Thể "
Thái Dương Thần Thể là một môn công pháp rèn luyện thể chất của Dương Gia.

Được coi như là một trong những môn công pháp làm nên tên tuổi của Dương Gia.

Dùng nhục thân là chính chứ không hề dẫn động linh lực xung quanh.
Tuy không thể đem ra so sánh với Thái Dương Chiến Thân được.


Nhưng trong tình cảnh này thì đây là một trong những con bài hữu hiệu nhất.
" A...a...!a..

"
Hai tiếng rống tê tâm liệt phế vang lên khắp khu rừng trong màn đêm tĩnh lặng này.
Sau khi đón đỡ đòn tấn công này của hai người.

Đôi chân ngọc hơi đổi, trực tiếp đạp thẳng vào tiểu JJ của hai người.
Một màn này khiến cho bọn hắn còn chưa kịp phản ứng , mọi việc diễn ra quá nhanh, đôi chân kia nhanh tới mức bọn hắn còn không kịp nhìn động tác của nàng.
Một cước đắc thủ , cả hai tên nằm quằn quại trên mặt đất mà khóc rống lên.

Hiển nhiên một cước này của Linh Vân thực sự là quá độc.
Nhục thân chi lực của Thái Dương Thần Thể của Linh Vân đã cường hãn vô cùng.

Nay một cước không lưu tình kia thì hai cái tên này không thành thái giám mới là chuyện lạ.
Ở một bên Mỹ Uyển cũng trợn ngược mắt lên nhìn tình cảnh này.

Hiển nhiên nàng thật không ngờ rằng Linh Vân xuất thủ lại quyết đoán như vậy.

Phải biết rằng phế đi tiểu JJ của đàn ông thì so với chết còn khó chịu hơn.
" Hừ , thử xem các ngươi mai sau còn dám đi bắt nạt con gái nhà lành được nữa hay không.

Hôm nay ta đây là thay trời hành đạo, trừ hoạ cho các thiếu nữ nhà lành !!! "
Linh Vân từ trên nhìn xuống hai thân hình đang nằm quằn quại trên mắt đất.

Cả hai người vẫn còn đang rên rỉ, phát ra từng tiếng rên thống khổ.
Chậm dãi đi tới bên người Mỹ Uyển , Linh Vân chỉ mỉm cười rồi nói.
" Uyển tỷ chúng ta đi thôi !!! "
Mỹ Uyển cũng chỉ gật đầu đồng thời giơ lên ngón tay cái về phía Linh Vân tỏ ý khen hay.
" Khi nào gặp được Phu Quân thì ta phải bảo chàng về sau phải cẩn thận muội mới được...!" Mỹ Uyển chêu ghẹo nói.
" Nếu mà muội làm như vậy thì tỷ muội chúng ta sau này không phải là khổ sao ...!haha ...!" cả hai đều cười lên ha hả đi về phía trước , hầu như không thèm quan tâm tới hai gã vừa rồi.


Dường như những việc xảy ra vừa rồi chỉ là việc cỏn con không đáng nhắc tới vậy.
...
Sắc trời tờ mờ sáng.
Vũ Hạo rốt cục cũng đã đi ra khỏi phạm vi của khu rừng nguyên sinh.

Kì lạ ở chỗ khi thoát ra khỏi phạm vi sương mù quỷ dị kia thì một dòng linh khí nồng đậm cấp tốc lao về phía Vũ Hạo ùn ùn như vũ bão vậy.
" Linh Khí ???.

Chẳng lẽ đã ra khỏi phạm vi Cấm Linh Chi Địa rồi sao ? " Vũ Hạo trong lòng nghi hoặc không khỏi kinh ngạc một phen.
" Bất quá như vậy càng tốt " khẽ ổn đinh trạng thái lúc này cậu mới đưa mắt đảo qua xung quanh.
Nhưng điều bất ngờ khi cậu đi tới nơi này không chỉ khôi phục được linh lực cho bản thân mà ngoài ra còn phát hiện phía trước cũng đã có vài chục thân ảnh đang đứng ở đây rồi.
Trước mặt mọi người làm một đại môn to lớn , sừng sững bất động như một ngọn núi nhỏ vậy.

Toả ra khí tức tang thương của thời gian, tạo cho ngươid xem cảm giác vô cùng huyền bí.
Ở bên kia Lữ Phụng Thiên và thiếu nữ Lâm Vy đứng hiên ngang bên cạnh là Xích Thố oai vệ đứng cạnh, một thanh niên thân mặc hắc bạch chiến bào trên lưng đeo một thanh trường kiếm âm dương vô cùng khí phách đứng ở đó.
Cùng một vô số người đứng ở đó chờ đợi , hiển nhiên nơi này đứng đều là những bậc thiên tài Trung Du.

Ngay cả mấy gia hoả từng bị mình cướp qua cũng ở đây.
Vì trước đó cậu đã đeo một lớp nguỵ trang còn Tôn Bảo cũng hoá thành một con vẹt cho nên giờ đây khi Vũ Hạo và Tôn Bảo chân chính lộ diện thì không một ai nhận ra hai người.
Nhưng hơi bất ngờ là Vũ Hạo còn chưa thấy ai từ Hạ Du ở đây cả và ngay cả hai lão bà của mình cũng chưa thấy đâu.

Ánh mắt hơi đảo qua bắt gặp một thân ảnh , tuy chưa từng trò chuyện hay tiếp xúc nhưng Vũ Hạo cũng biết đến nàng .
Đệ tử chân truyền của tông chủ Bích Thuỷ , Linh Mộc tông , Mộc Diệp.

Đây hẳn là người Hạ Du đầu tiên tiến tới nơi đây.
Tuy đeo mặt nạ và mặc áo bào rộng , nhưng chỉ nhìn qua nửa khuôn mặt dưới có thể thấy được nàng có một làn da trắng như tuyết và môi đỏ son.

Khó có thể đánh giá được sắc đẹp của nàng nhưng theo Vũ Hạo thấy thì vẫn thua hai lão bà nhà hắn .
Vũ Hạo đi tới cũng khiến cho vô số cặp mắt đánh giá nhìn vào.

Lữ Phụng Thiên cũng nhìn Vũ Hạo trầm giọng nói.
" Tiểu tử quả nhiên không tồi có thể thoát ra được khu rừng này nhanh như vậy.


Quả xứng với hai từ " Thiên Tài " Hạ Du a "
Nghe được hai từ Hạ Du phát ra từ miệng của Lữ Phụng Thiên , vô số thiên kiêu ở khắp khu vực Trung Du đều nhìn Vũ Hạo bằng cặp mắt khinh thường.
Đối với bọn hắn đám dế nhũi Hạ Du chỉ là bọn ở dưới tầng đáy xã hội mà thôi, không có gì đáng bận tâm.
" Lữ huynh cứ đùa , đến huynh còn tới được đây thì lý gì Vũ Hạo ta lại không thể tới " Vũ Hạo không mặn không nhạt đáp , gương mặt cười như không cười nhìn Lữ Phụng Thiên.
" Hừ, hoạ từ miệng mà ra.

Ngươi nên nhớ nơi đây cách biệt với thế giới bên ngoài , cho nên ta sẽ không kiêng nể gì đâu !!! " Lữ Phụng Thiên trừng mắt nhìn Vũ Hạo .
Nhìn thấy hai người cãi nhau qua lại đám người ở Trung Du hơi kinh ngạc.

Một người kiêu ngạo không xem ai ra gì như Lữ Phụng Thiên lại đi cãi nhau qua lại với một con kiến ở Hạ Du.

Điều này làm bọn hắn không kinh ngạc sao được.
Tuy nhiên khi cái tên " Vũ Hạo " được nói ra , số người gần đây mới tới thì hiển nhiên là vẫn chưa nghe nói đến trận chiến của Vũ Hạo và Lữ Phụng Thiên.

Nhưng đám người Diễn Quốc tông hay một vài người đến sớm thì đều nhìn Vũ Hạo bằng một con mắt khác trước.
Lấy tu vi Trúc Cơ Trung Kì vượt cấp khiêu chiến Lữ Phụng Thiên , đây là tin tức địa chấn cỡ nào cơ chứ.

Phải biết là Lữ Phụng Thiên ở tầng lớp trẻ Trung Du hầu như là vô địch trong cùng thế hệ.

Luôn lấy thực lực cùng cấp mà nghiền ép tất cả và hơn hết gã còn luôn vượt cấp mà chiến hầu như chưa từng bại.

Mọi người đều ca tụng và đặt cho hắn một cái biệt danh .
" Thiên Kiêu Vô Song "
...
" Lữ Huynh từ bao giờ mà huynh lại có nhã hứng để cãi lộn với một con kiến vậy ? " Thanh niên mặc hắc bạch chiến bào lên tiếng châm chọc.
Đều là thuộc hàng ngũ đỉnh cao của lớp trẻ Trung Du nhưng gã luôn bị Lữ Phụng Thiên đè một đầu.

Cho nên có cơ hội châm chọc đương nhiên là phải chọc cho khoái chí rồi.
Lữ Phụng Thiên chỉ khẽ hừ nhẹ rồi nhếch môi khinh thường nhìn nam tử hắc bạch chiến bào kia mà nói.
" Không cần mạnh miệng, Nhậm Tiêu Dao ngươi nếu không có việc gì làm thì có thể đi ra cùng hắn phân cao thấp.

Không cần ở đó mà khua môi múa mép "
Ánh mắt của Nhậm Tiêu Dao đảo qua Vũ Hạo nhếch môi khinh thường nói.
" Hắn xứng sao ? " vừa dứt lời, Tu Vi Trúc Cơ Đại Viên Mãn trấn thẳng xuống đầu Vũ Hạo.

Khoé miệng nhếch lên một tia trào phúng.
Vũ Hạo sắc mặt không đổi, đôi mày khẽ nhăn lại hiển nhiên là không hài lòng với cách hành xử của cái đám gia hoả không biết tốt xấu này.
Hồng quang chợt loé , Uy Áp Đế Vương bùng nổ tới cực hạn bao trùm toàn bộ đám người Trung Du lại vào bên trong, bao gồm cả Lữ Phụng Thiên cũng phải chịu chung số phận.

Lần này Vũ Hạo không chỉ muốn dằn mặt cái tên Nhậm Tiêu Dao kia mà còn muốn chứng minh cho tất cả thấy Vũ Hạo ta đây không phải quả hồng mềm thích nắn thì nắn , muốn bóp thì bóp được.
Một bên nhìn một màn này Mộc Diệp tròng mắt hơi đổi , thực lực của Vũ Hạo toả ra giờ đây quá mức khủng bố.

Tuy đã từng nghe nói danh tiếng của Vũ Hạo thời gian gần đây nhưng quả nhiên trăm nghe không bằng mắt thấy quả nhiên là danh bất hư truyền.
Lữ Phụng Thiên lần thứ hai giao tranh gặp phải luồng uy áp này vẫn khiến cho cơ thể hẳn phải cảm nhận rự run rẩy không thôi.

Hơn ai hết hắn biết bản thân mình mang trong người là loại nội tại khủng bố tới cỡ nào.
Chiến Thần là loại nội tại càng đánh càng hăng, càng khó phải càng máu mới đúng chứ.

Sao nó lại run rẩy kịch liệt như vậy.

Lữ Phụng Thiên cảm thấy nội tại bên trong cơ thể mình như một đại tướng gặp phải bậc đế vương của mình vậy.
Nhậm Tiêu Dao thì biến sắc, hắn không ngờ mình lại đụng chúng cái thiết bản cứng rắn như này.

Và cũng không thể ngờ một con kiến ở Hạ Du làm sao mà có thực lực khủng bố tới như vậy chứ.
Tuy nhiên một mình khí thế của Uy Áp Đế Vương của Vũ Hạo mà muốn trấn áp hàng chục thiên tài thì quả thực là kẻ si nói mộng.
Dưới uy áp hồng quang khủng bố kia , vô số người đầu gối hơi khuỵ xuống.

Vội vã tế ra pháp bảo và bùng nổ linh lực ngạnh kháng.
Chỉ trong chốc lát luồng uy áp hồng quang kia đã triệt để bị phá vỡ.
Sắc mặt cả đám nhìn về phía thân ảnh đơn độc đứng ở phía xa , trong ánh mắt đều lộ ra tia kiêng kị nồng đậm.

Nhưng bọn hắn là ai cơ chứ, đều là hạnh tâm của tông môn hay gia tộc bồi dưỡng.

Hằng ngày đều cao cao tại thượng.

Có lý nào lại để bị mất mặt như này được, ánh mắt đám người nhìn Vũ Hạo ngập tràn sát cơ.
Trong lòng Vũ Hạo lộp bộp một tiếng, đối với cậu mà nói tin tức của hai lão bà vẫn còn chưa rõ.

Mà khảo nghiệm từ Thượng Cổ Cấm Địa còn chưa chính thức thực sự bắt đầu.
Mà giờ đây đối đầu với đám người này ngay tại thời điểm này thực sự là không hay.

Nhưng biết làm sao được cơ chứ, đâm lao là phải theo lao mà thôi, từ khi bước vào thế giới tu hành cho đến nay Vũ Hạo chưa từng biết chữ Sợ viết là như thế nào.
Chỉ trong chớp mắt trong đám người có một thanh âm của một thanh niên nam tử , trầm giọng hô lên :
" Giết hắn !!! "
...
Chúc cả nhà buổi tối vui vẻ &LT3


Đọc truyện chữ Full