TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn Với Nữ Thần
Chương 37: 37: Bắt Đầu


"Số 4, Phạm Giai." Một nữ trợ lý đứng ở cửa phòng casting hô lên.

Phạm Giai lập tức đứng dậy, liếc Ôn Diệc Nặc một cái, lại khiêu khích liếc Đào Nhiên, thấy nàng không nhìn mình, vẻ khinh bỉ càng hiện rõ trên mặt ả, sau đó ả quay đầu đi vào phòng casting.

"Bắt đầu nhé, đoạn Phục Linh đánh vỡ bình dược của Đại sư tỷ." Những người vào trước rõ ràng khiến người ta không hài lòng, thế là sắc mặt Nhạc đạo đen xì xì, nhưng nghĩ rằng đây không phải đoàn phim, Nhạc đạo cũng không đến nỗi sẽ mắng người, nhưng nói gì đi nữa chỉ cần thái độ cộng thêm vài câu nói cũng khiến cho một cô gái đến thử vai phát khóc.

Phạm Giai không hề rụt rè nhìn thẳng mặt Diệp Trăn, sau đó bắt đầu hóa thân vào nhân vật.

Phạm Giai diễn tốt hơn hẳn mấy người trước khiến sắc mặt Nhạc đạo dịu hơn, nhưng ông vẫn thấy Phạm Giai còn thiếu gì đó, chưa thỏa mãn được, nên cũng không nói ok, chỉ bảo Phạm Giai ra ngoài trước.

Phạm Giai nhìn sắc mặt Nhạc đạo ả biết mình đã thành công một nửa, nửa còn lại thì Nhạc đạo còn có chút không vừa ý, Phạm Giai chỉ đành cau mày mím môi ra khỏi phòng.

Mọi người thấy vẻ mặt Phạm Giai căng thẳng đi ra nhưng thấy ả vẫn ngồi chờ ở đó, ai nấy đều không khỏi nghi ngờ.

Sau đó nghĩ ngợi, có lẽ Nhạc đạo sẽ có casting vòng hai, thế là mọi người đều phấn chấn hơn.

Người số 5 đi vào, nhưng chưa đến hai phút đã đi ra, hơn nữa rõ ràng là không đạt nếu không muốn nói là cực kì thất bại, nhìn ánh mắt đỏ lên là hiểu.

Điều này khiến mọi người vừa vất vả cố gắng bình tâm lại giờ lại căng thẳng, có người muốn từ bỏ luôn.

Phạm Giai thấy Đào Nhiên vẫn bình tĩnh ngồi đọc kịch bản, mỉa mai: "Vẫn còn ngồi đọc được ha? Nước đến chân mới nhảy thế thì sợ là không kịp đâu."
Đào Nhiên mắt điếc tai ngơ.

Thấy nàng vẫn không thèm để ý đến mình, Phạm Giai nghiến răng trừng mắt nhìn nàng, sau đó ra vẻ "Chờ mà xem" nhìn sang chỗ khác.

Tiếp đến là số 6, Ôn Diệc Nặc.

Thấy Ôn Diệc Nặc đi vào, không chỉ có Phạm Giai thẳng lưng lên, ngay cả Đào Nhiên cũng rất căng thẳng.

Dù sao thì ở kiếp trước, Ôn Diệc Nặc rất được lòng Nhạc đạo, trực tiếp tuyển cô ấy đóng nữ phụ, nghĩ thế, Đào Nhiên nhíu mày, nàng nhất định phải ngăn cản chuyện đó.

"Căng thẳng cái gì, cô cũng chẳng có cơ hội thử vai nữ phụ đâu." Phạm Giai cứ như đọc được tiếng lòng của nàng.


Đào Nhiên lạnh lùng lườm ả một cái, đúng lúc này cửa phòng casting mở ra, Đào Nhiên vội đứng dậy.

"Tiểu Nặc cố gắng nữa nhé, vai Phục Linh lần này..."
"Bác Nhạc, cháu còn chưa thử vai mà." Đào Nhiên ngắt lời Nhạc đạo.

Nhạc đạo bị ngắt lời, vẻ mặt không vui, nhìn thấy người chặn ngang mình chính là con gái cưng của lão Đào bạn mình, ông nhướng mày: "Tiểu gia hỏa, nơi này của bác không phải chỗ vui chơi, muốn chơi thì cháu đi chỗ khác nhé."
Nghe được câu này, khóe miệng Đào Nhiên giật giật, những người khác lén nhìn nàng cười nhạo, nhưng Diệp Trăn đứng sau Nhạc đạo mặt không biến sắc cong môi lên, rõ ràng là vui vẻ khi thấy Đào Nhiên bị ăn quả đắng.

"Cháu tới casting vai Phục Linh mà.

Bác Nhạc, bác đã nói cạnh tranh công bằng, giờ không thể chơi xấu như vậy." Đào Nhiên chỉ có thể sử dụng tuyệt chiêu làm nũng lắc tay Nhạc đạo, mặc dù nàng cũng mới gặp ông hai lần, cũng không nói chuyện được mấy câu, nhưng nhờ kiếp trước đã hợp tác cùng nhau, Đào Nhiên không hề thấy lúng túng.

Hơn nữa, Nhạc đạo vốn là bác nàng, ra vẻ hậu bối cũng chẳng có vấn đề gì mất mặt.

"Nhạc đạo bận rộn dành chút thời gian đến đây, sao có thể phí thời gian với cô chứ?" Phạm Giai đứng ở một bên gây khó dễ.

Đào Nhiên hất hàm ngạo mạn nói: "Cô nói phí thì là phí chắc? Thế cô đừng có đến.

Cô không đến thì những người phía sau như tôi có thêm thời gian rồi.

Một câu phí thời gian của cô, bảo những người xếp sau kia đợi lâu như vậy giờ phải làm sao hả?"
"Cô!" Phạm Giai không ngờ Đào Nhiên vô lại như vậy, nói thế không phải đang gián tiếp chỉ mặt Nhạc đạo làm mất thời gian của những người kia sao, nghĩ thế ả liếc nhìn Nhạc đạo.

Mà ả không biết rằng, câu này của Đào Nhiên khiến cho những cô gái xếp sau đang nhìn Nhạc đạo chuyển hết sự chú ý qua Phạm Giai.

Bọn họ đều đang đợi được thử vai, nếu chỉ vì câu nói của Phạm Giai mà không được thử nữa, vậy mọi người chắc chắn đều ôm thù với ả.

Nhạc đạo nhìn Đào Nhiên đầy thâm ý, sau đó bất đắc dĩ thở dài: "Được rồi, cho mấy người một cơ hội, từng người vào đi."
Nhạc đạo vừa ra khỏi phòng giờ lại đi vào, Diệp Trăn cũng quay vào phòng.

Phạm Giai trừng mắt với Đào Nhiên, hậm hực ngồi xuống ghế chờ.

Ôn Diệc Nặc vẫn dáng vẻ từ tốn dịu dàng ngồi đó mỉm cười.


Thấy vẻ mặt của Ôn Diệc Nặc, Phạm Giai bĩu môi, cảm thấy cô đúng là giả mù sa mưa.

"Cho cháu năm phút, diễn đoạn Phục Linh làm vỡ bình thuốc của Đại sư tỷ đi." Nhạc đạo lười biếng nói.

Vì đã nhận định Ôn Diệc Nặc là nữ phụ nên đối với mấy người phía sau, Nhạc đạo không mong chờ gì, đặc biệt là Đào Nhiên, là bác của nàng, càng không có chút nào trông mong.

Ông cũng nghe được lão Đào phàn nàn con gái ăn chơi chác táng bên ngoài như nào rồi, là một cái công tử bột nhà giàu chính hiệu đây.

Đối với khả năng diễn xuất nàng, ông cũng nghe nhiều bình luận rồi, lúng túng đơ đơ, có mấy đạo diễn tức đến độ phải bỏ đi.

Nghĩ đến đây, Nhạc đạo thầm thở dài.

"Nhạc đạo, Đào Nhiên không phải định vào đoàn phim của chúng ta chứ? Nếu thật thì phải bồi thường chết mất đó?" Đại diện nhà sản xuất - đơn vị lo toàn bộ kinh phí của bộ phim- đến gần Nhạc đạo hỏi, hắn có vẻ đang sợ mất mật rồi.

Dù sao hắn đã kéo đầu tư của ba công ty cùng góp vốn, nếu như Đào Nhiên đóng nữ phụ, vậy thì thật sự có chuyện mất.

"Chuyện đó sau hẵng nói." Nhạc đạo tâm trạng không vui không muốn nói chuyện.

Đào Nhiên đã chuẩn bị kĩ lưỡng, ngay lập tức đã nhập vai.

Giờ phút này, nàng là Phục Linh, mà Diệp Trăn chính là Đại sư tỷ, người nuôi nấng dạy dỗ và bảo vệ nàng từ nhỏ.

Phục Linh bĩu môi, vẻ mặt sợ sệt áy náy, viền mắt hồng hồng nhìn Đại sư tỷ trước mặt, hai tay quấn vào nhau vặn vẹo, lo lắng, ngón tay hơi run run, thật lâu mới nức nở nói: "Đại...đại sư tỷ, m..muội..muội sai rồi."
"Sai ở đâu?" Khuôn mặt đại sư tỷ thất vọng tràn trề cùng hối hận.

Đan dược trong lọ đều là nàng khổ nhọc luyện ra, chuẩn bị cho người mang đến cho mẫu thân ở dưới chân núi, bởi vì mẫu thân bệnh nặng, nàng không thể không luyện đan giúp mẫu thân duy trì mạng sống.

Nhưng bây giờ, đan dược vất vả mãi mới luyện xong, lại bị tiểu sư muội nàng luôn yêu thương bảo vệ làm vỡ hết, sao nàng có thể không hối hận, không thất vọng cơ chứ.

Nhìn thấyĐại sư tỷ thất vọng tràn trề, Phục Linh luôn coi nàng là người thân đột nhiên òa khóc, khóc không giả tạo cũng không quá hoa mỹ, rất chân thật.


Không chỉ có những người trong phòng casting sửng sốt, ngay cả những người ở ngoài cửa như Phạm Giai, Ôn Diệc Nặc đều kinh ngạc, không biết sao Đào Nhiên lại khóc thương tâm đến vậy.

Người trong phòng thì đang không hiểu, những người ngoài cửa lại đang suy đoán có phải Đào Nhiên bị Nhạc đạo mắng phát khóc.

Dù sao ai cũng biết Nhạc đạo từng có lịch sử mắng các diễn viên đến phát khóc, nhưng chưa ai nghe được là Nhạc đạo lúc casting cũng mắng người, thế nên ai cũng vô cùng tò mò.

Diệp Trăn trong vai Đại sư tỷ, hiển nhiên cũng bị bất ngờ bởi tiếng khóc của Đào Nhiên, sau đó suy nghĩ lại, phát hiện được điểm lạ lùng.

Phục Linh là một tay Đại sư tỷ nuôi nấng dạy dỗ, Đại sư tỷ vừa làm cha lại vừa là mẹ nàng, võ công cũng là Đại sư tỷ dạy nàng, thế nên Phục Linh đã sớm thị sủng mà kiêu (được nuông chiều yêu thương nên nảy sinh kiêu ngạo).

Đương nhiên, Phục Linh biết tầm quan trọng của bình thuốc đối với Đại sư tỷ, thậm chí nàng còn hiểu rõ hơn ai hết, nếu như nàng có một lễ vật đã chuẩn bị từ rất lâu rất lâu để tặng Đại sư tỷ, vậy mà bị người khác giữa đường làm hỏng, chắc chắn nàng cũng sẽ cực kì buồn bã.

Thế nên lúc này Phục Linh khóc nức nở thương tâm như vậy, một mặt là do giận bản thân không cẩn thận làm vỡ bình thuốc của Đại sư tỷ, một mặt là vì biểu cảm thất vọng hiện rõ trên mặt Đại sư tỷ khiến nàng sợ hãi.

Nàng sợ Đại sư tỷ sẽ không để ý đến mình nữa, nên nàng mới khóc to, bởi vì chỉ có khóc thì Đại sư tỷ mới dỗ dành nàng, nên nàng vừa khóc vừa lén nhìn Đại sư tỷ, hi vọng Đại sư tỷ mau mau đến dỗ nàng.

Nhạc đạo ngồi xem cảm thấy vô cùng tuyệt vời.

Vừa rồi Ôn Diệc Nặc diễn Phục Linh tuy cũng khóc nhưng chỉ là khóc thút thít, ông cũng thấy rất hài lòng.

Bởi vì nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đại sư tỷ, sợ Đại sư tỷ không còn yêu thương nên Phục Linh mới sợ sệt đến phát khóc, nhưng Ôn Diệc Nặc khóc như vậy lại không biểu hiện được rằng, Phục Linh cũng rất thương yêu Đại sư tỷ.

Lúc đầu, Đại sư tỷ rất cao ngạo, có nhiều người tránh xa nàng, còn có người nói nàng không phải người, ai tới gần sẽ gặp xui xẻo, chỉ có mỗi tiểu sư muội Phục Linh ngày ngày quấn quít lấy Đại sư tỷ.

Vì thế Phục Linh tuy thị sủng mà kiêu nàng cũng vẫn giữ tấm lòng dịu dàng lương thiện, vẫn luôn bảo vệ Đại sư tỷ.

Có thể nói, Đại sư tỷ còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng.

Thế nên, thuốc cứu mẫu thân của Đại sư tỷ hỏng rồi, Phục Linh chắc chắn sốt ruột hơn ai hết.

Khóc to như vậy mới hợp lý.

Lúc này, ánh mắt Diệp Trăn lấp lánh nhìn Đào Nhiên.

Từ lần trước đóng Dung hợp, cô đã phát hiện diễn xuất của nàng rất đặc biệt, nhưng vì không muốn để ý nên vẫn không nghĩ nhiều.

Nhưng bây giờ cô nhận ra, Đào Nhiên dường như đã thay đổi.


Càng khiến cho ánh mắt cô không thể rời khỏi nàng.

Cô sợ chính mình không chịu được nữa sẽ dễ dàng tha thứ cho nàng, nên vội rời mắt, nhìn Nhạc đạo.

Nhạc đạo đang cảm thấy mình vừa đào được một bảo bối mà nhìn Đào Nhiên, ông đi đến trước mặt nàng, vỗ vỗ vai nàng: "Không ngờ tiểu gia hỏa nhà ta thật thâm tàng bất lộ." (che dấu tài năng không ai ngờ đến)
"Đương nhiên, nếu không phải bác Nhạc sáng suốt biết nhìn người, chắc chắn tài năng của cháu sẽ bị mai một." Đào Nhiên tinh nghịch nói chuyện với ông.

Nhạc đạo không hề tức giận, còn cười ha ha không ngừng, sau đó muốn kéo Đào Nhiên ra khỏi phòng luôn, nhưng Đào Nhiên vội vàng kéo tay ông: "Bác Nhạc, bác cho ba người còn lại một cơ hội đi, dù sao được diễn cùng với Diệp ảnh hậu là cơ hội hiếm có mà." Nói xong nàng liếc nhìn Diệp Trăn.

Diệp Trăn cũng đang nhìn nàng.

Nếu như Đào Nhiên không nhìn nhầm thì nàng phát hiện đáy mắt Diệp Trăn có chút thâm ý.

Điều này khiến nàng không tự nhiên rùng mình một cái, cảm thấy hơi hơi lạnh ha.

Diệp Trăn nhìn dáng vẻ không tim không phổi của nàng, thật sự rất muốn cạy đầu nàng ra xem bên trong là cái gì.

Cô ở lại còn chấp nhận diễn thử với nữ thứ là vì ai cơ chứ?
Nghĩ đến đây, Diệp Trăn quay đầu nhìn chỗ khác, cô sợ nhìn nàng thêm một chút sẽ muốn đến gõ đầu nàng mất.

Đào Nhiên không hiểu nhìn dáng vẻ trở mặt của Diệp Trăn, không hiểu gì ra khỏi phòng casting, thầm nghĩ: "Lẽ nào chị ấy đến ngày đèn đỏ? Nên tính khí không tốt lắm?"
Nghĩ vậy, Đào Nhiên liền bật cười hihihaha ngay tại chỗ.

Phạm Giai liếc nàng, nghĩ đến vừa nãy bị Nhạc đạo mắng đến phát khóc, mà bây giờ ngồi cười trắng trợn không kiêng dè ai như vậy, thầm nói: "Đồ thần kinh."
Ôn Diệc Nặc cũng liếc nhìn Đào Nhiên đang cười, cô chỉ cong khóe miệng không nói gì.

Hiện tại ở đây chỉ còn ba người ngồi chờ casting.

Nhìn thấy Đào Nhiên, Phạm Giai cùng Ôn Diệc Nặc vẫn ngồi chờ, bọn họ liền biết Nhạc đạo muốn để những ứng cử viên đó đến cuối cùng mới thông báo, nên ba người còn lại cũng chỉ đành mang tâm lý lợn chết không sợ nước sôi đi vào phòng casting.

Tuy rằng cả ba đều ra ngoài với vẻ mặt đưa đám, nhưng nghĩ đến vừa được diễn cùng Diệp ảnh hậu một đoạn, bọn họ lại thấy thỏa mãn rồi rời đi.

Lúc này, Nhạc đạo, đại diện nhà sản xuất và Diệp Trăn cùng đi ra từ phòng casting.

- --------------------------------
13/08/2021.


Đọc truyện chữ Full