TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Sau Khi Ly Hôn Với Nữ Thần
Chương 46: 46: Quán Bar


"Dừng, dừng ngay!" Nhạc đạo tức giận nhìn Phạm Giai: "Phạm Giai, cô bị làm sao thế? Không quên lời thì diễn cũng loạn cả lên, đừng tưởng cô có vị kia chống lưng thì muốn làm gì cũng được!"
Phạm Giai nháy mắt đỏ mặt, ả tự thấy oan ức, không biết bản thân bị làm sao, nghĩ đến đây, ả lặng lẽ liếc nhìn Diệp Trăn đang ngồi nghỉ, thầm nghĩ có phải do chênh lệch giữa cả hai rất lớn, nên không theo kịp tiết tấu của cô.

Đào Nhiên ngồi một bên quan sát, mặt đầy kích động, đôi mắt lấp lánh khiến Diệp Trăn phải chú ý, thấy vẻ mặt nghi vấn của nàng, cô không tỏ vẻ gì cả, quay đầu tiếp tục uống nước.

Đào Nhiên thấy thế thì hiểu rõ, Diệp Trăn vừa *ép hí, nên Phạm Giai cứ liên tục mắc lỗi.

(*) 压戏 - ép hí: diễn viên phô bày năng lực vượt xa người còn lại khiến cho đối phương bị bóp nghẹt, không thể hiện tốt được.

Chuyện ép hí này, đời trước Đào Nhiên làm nhiều rồi, đặc biệt là với Phạm Giai, nàng còn chèn ép nhiều hơn nữa.

Sau đó, trong đầu nàng hiện lên vài cảnh đời trước.

- --
"Nhiên tỷ, đây là kịch bản bộ phim Alive của Trương đạo, Trần tỷ bảo em đưa cho chị."
Tiểu Dung mặc váy dài, rút một tập giấy đưa cho Đào Nhiên đang ngồi trên sofa xem TV.

Đào Nhiên nhận lấy kịch bản, thuận miệng hỏi: "Trần tỷ gần đây có phải lại bị Mạc tổng làm phiền rồi?"
"Nào chỉ có làm phiền, Mạc tổng còn mạnh mẽ dọn đến nhà Trần tỷ luôn rồi." Tiểu Dung ngồi cạnh nàng, vẻ mặt hóng hớt: "Hơn nữa, em thấy là Trần tỷ cũng thích Mạc tổng đó."
"Sao em nghĩ thế?" Đào Nhiên nhướn một bên mày nhìn cô.

Tiểu Dung tự tin nói: "Trời sinh em đã có một đôi mắt sáng, nhìn phát là biết."
"Chị thấy mắt em là mắt của Nguyệt lão thì có, nhìn đâu cũng ra một đôi." Đào Nhiên ra vẻ khinh bỉ.

Tiểu Dung cười he he: "Nhiên tỷ, vậy chị có muốn em nhìn cho chị không?" Nói xong Tiểu Dung còn nghịch ngợm nháy mắt.

"Ok luôn." Đào Nhiên cũng hùa theo, ngồi xếp chân lại nói: "Em đoán xem, chị thành đôi với ai?"
"Với chị Diệp Trăn!" Tiểu Dung không chút do dự nói ra.

Khóe miệng đang cười của Đào Nhiên sượng lại, đáy mắt xẹt qua vẻ ảm đạm, sau đó nhanh chóng bị nàng thu lại vào trong lòng, bĩu môi nói: "Đúng là quá đề cao em khi nói Nguyệt lão cho em mắt rồi." Nói xong nàng ra vẻ như không có gì đi về phía phòng ngủ: "Chị đi đọc kịch bản, ăn tối thì gọi nhá."
"Vâng." Tiểu Dung biết Nhiên tỷ vẫn chưa thể thoát khỏi chuyện kia, mặt lo lắng nhìn nàng đi vào phòng, nhìn nàng còn mấy ngày nữa là sang tuổi ba mươi, viền mắt Tiểu Dung liền ướt.

"Nhiên tỷ, chị đang trốn tránh gì vậy?" Tiểu Dung tự mình lẩm bẩm.

Cô hiểu rõ Đào Nhiên, dám yêu dám hận, thẳng thắn, nói là làm, nhưng chỉ riêng chuyện liên quan đến Diệp Trăn, Nhiên tỷ vẫn luôn trốn tránh như vậy, nhưng mà Đào Nhiên không biết rằng, có nhiều lúc, khi thấy nàng ngồi xem TV, trong đó là Diệp Trăn, nàng ngồi thẫn thờ nhìn cả nửa ngày, đã khiến Tiểu Dung đau lòng biết bao.

Đào Nhiên quay về phòng, không có tâm trạng đọc kịch bản, trong đầu đều là Diệp Trăn.

"Với chị Diệp Trăn!"

Lời nói này, nếu mấy năm trước, Đào Nhiên nhất định hài lòng phát điên, nhưng khi cuộc hôn nhân kia tan vỡ, nàng trở nên hoảng loạn.

Nàng cảm thấy bản thân không xứng với Diệp Trăn, không xứng với học tỷ vẫn luôn yêu nàng năm đó.

Nghĩ đến đây, Đào Nhiên đau lòng nằm xuống giường, vai run run, từ gối truyền ra tiếng khóc kìm nén, cuối cùng, nàng khóc mệt ngủ thiếp đi.

Khi nàng tỉnh lại, trời đã tối mịt.

Nhìn viền mắt đỏ bừng cùng khuôn mặt đầy nước mắt, Đào Nhiên hắt nước lạnh lên mấy lần, rửa đi sự đau đớn, lại treo nụ cười trên môi.

"Nhiên tỷ, chị dậy rồi, mau đến ăn cơm." Tiểu Dung mặc tạp dề đặt đĩa thức ăn lên bàn.

"Ừ." Đào Nhiên ngồi xuống ăn.

Tiểu Dung thấy rõ khuôn mặt nàng chắc chắn vừa mới khóc xong, đáy mắt càng thương xót, há miệng muốn nói lại thôi, đành nuốt hết lời xuống.

Đào Nhiên ngẩng đầu đương nhiên thấy hành động đó của Tiểu Dung, cắn đũa nghi ngờ hỏi: "Sao đó?"
"Không, không có gì." Tiểu Dung né tránh ánh mắt nàng.

Đào Nhiên mới không tin lời cô, nàng tiếp tục hỏi: "Rốt cuộc là làm sao?"
Tiểu Dung lúng túng hồi lâu, mãi sau mới hừ một tiếng nói: "Nhiên tỷ, cái cô Phạm Giai kia cũng nhận Alive, nghe nói là vai nữ thứ."
Đào Nhiên cầm đũa khựng lại giây lát, sau đó lại bình thản tiếp tục gắp rau: "Nữ thứ thì nữ thứ."
"Nhưng là nữ thứ có tuyến tình cảm, nữ chính lại chỉ tập trung vào cuộc sống mưu sinh." Tiểu Dung tức tối kéo ghế ngồi xuống đối diện nàng.

"Ai nói vai của chị chỉ có?" Đào Nhiên xem thường nói: "Có tuyến tình cảm mà, tình yêu, tình bạn, tình thân đều có hết."
"Nhưng kiểu nhân vật của cô ta sẽ được nhiều người yêu thích." Tiểu Dung vẫn thấy bất bình.

"Đây là phim hiện thực, không phải phim thanh xuân thần tượng." Đào Nhiên mở to mắt nhìn Tiểu Dung.

Tiểu Dung:....!
"Đúng ha." Tiểu Dung nháy mắt bay hết tức giận, sau đó nở nụ cười, cầm đũa bắt đầu ăn cơm, vừa ăn vừa nói: "Vẫn là loại phim mà Nhiên tỷ được chào đón."
"Theo như em nói, nếu là phim thanh xuân thần tượng, chị liền không được chào đón?" Đào Nhiên nhíu mày.

"Làm sao có thể!" Tiểu Dung phản bác: "Phim thanh xuân thần tượng, Nhiên tỷ so với Phạm Giai còn giống học sinh hơn, cô ta cười một cái thì nếp nhăn các kiểu đều lộ ra hết, giống học sinh cao trung ở chỗ nào!"
Như nghe được điều gì thú vị, Đào Nhiên vừa lòng mỉm cười, tâm trạng phiền muộn lúc chiều cũng đỡ hơn, gắp một miếng thịt kho tàu cho Tiểu Dung, nói: "Mau ăn đi."
"Vâng." Tiểu Dung cười hì hì bắt đầu ăn.

Mấy ngày sau đó, Đào Nhiên vẫn luôn đọc kịch bản và nguyên tác, đồng thời sau khi nghiên cứu mấy đoạn trong nguyên tác để tìm cảm giác cho bộ phim, nàng bắt đầu tham gia quay phim.

"Cảnh thứ mười tám của Alive."

"Diễn!"
Đào Nhiên ngồi trên ghế gỗ lắc lư, con mắt vô định nhìn vào khoảng không, cánh tay gác lên vịn ghế, ngón tay vàng như nghệ cầm lấy cạnh bàn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, miệng phun ra ba chữ lạnh lẽo: "Em đi đi."
Trái ngược với Đào Nhiên, Phạm Giai mặc quần trắng xa xỉ, nhìn chị gái trước mặt mình, rơi nước mắt, môi run rẩy: "Chị, em không đi đâu..."
"Không đi thì làm gì?!" Đào Nhiên vỗ bàn rầm một cái, đứng phắt dậy, giọng điệu khàn khàn lại nghiêm nghị, ánh mắt vẫn nhìn vô định, mặt nghiêm túc: "Đi đi! Đi khỏi đây càng xa càng tốt!"
Trương đạo nhìn qua màn hình thấy nàng rõ ràng đang run rẩy cả người, nhưng vẫn gắng kiên cường giữ lưng thẳng tắp, không khỏi xem đến nín thở.

"Chị, tại sao chị có thể...có thể..."
"Điii!" Đào Nhiên hất ấm nước đã nguội lạnh trên bàn, rầm một tiếng, ấm nước rơi xuống trước mặt Phạm Giai.

Phạm Giai giật mình tại chỗ, quên mất tiếp theo phải diễn gì.

"Dừng." Trương đạo cau mày đứng lên nói: "Phạm Giai, cô sững sờ cái gì vậy?"
"Tôi..." Phạm Giai mờ mịt nhìn Trương đạo, ả cũng không biết tại sao lại đứng sững như vậy, nháy mắt cảm giác thời gian dừng lại ở đó.

"Làm lại." Trương đạo ngồi xuống nói.

Nhưng diễn mấy lần, Phạm Giai đều dừng đúng đoạn ấy, bị Trương đạo mắng thật lâu, cuối cùng nếu không phải Trương đạo kéo Đào Nhiên ra một bên, nói nàng giảm sức xuống một chút, có lẽ Phạm Giai cả một ngày không thể hoàn thành cảnh quay.

Tuy rằng năm năm trước Phạm Giai và Trương đạo từ hợp tác qua bộ Dung hợp, nhưng nhiều năm trôi qua, diễn xuất của ả không hề tiến bộ, thậm chí có điểm kém đi.

Hơn nữa gần đây có tin đồn giữa ả và Diệp Ảnh hậu, mọi người trong đoàn phim đều biết, nên dù nhiều người nịnh bợ, trò chuyện cùng ả, cũng vẫn có những người ghen ghét đố kị.

Đương nhiên, cũng phần lớn là ngồi xem kịch vui.

Dù sao Phạm Giai nhìn thế nào cũng không xứng với Diệp Ảnh hậu.

Phạm Giai thấy mọi người đều xì xầm nhìn ả, tức giận nghiến răng, nhưng mà khi nhìn thấy điện thoại hot search đều là ả và Diệp Trăn hẹn hò, nàng thỏa mãn ngẩng đầu lên, liếc nhìn Đào Nhiên đang nghỉ ngơi.

Hừ, là cô không cố gắng quý trọng, đừng trách tôi.

Đào Nhiên đương nhiên nhìn thấy ánh mắt đắc ý của cô ả, khóe miệng cong lên, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Phạm Giai đột nhiên có linh cảm chẳng lành.

Thế là mấy ngày kế tiếp, Phạm Giai luôn bị ép hí, khiến cả tức giận vô cùng, ả biết Đào Nhiên đang ép hí mình, nhưng chỉ có thể yên lặng chịu đựng.

Đào Nhiên hả hê trong lòng, nhưng đến khi thấy ả ngồi vào xe Diệp Trăn, nụ cười đắc ý trên mặt nàng biến mất.


Diệp Trăn cũng nhìn thấy nàng, hờ hững liếc một cái, khiến cho Đào Nhiên căng thẳng tay nắm chặt quai túi xách, nhưng người nọ chỉ hờ hững như vậy liền lái xe đi.

Đào Nhiên nhìn chiếc xe rời đi, trong lòng nhói lên từng đợt.

"Nhiên tỷ, chúng ta về thôi." Tiểu Dung vội vã đi đến, không hề hay biết cảnh tượng vừa rồi.

"Em về trước đi, chị đi ra đây chút." Đào Nhiên nói.

"Nhiên tỷ, chị định đi đâu?" Tiểu Dung nghi ngờ nhìn Đào Nhiên, cảm giác như vừa rồi đã có chuyện gì đó, nhưng nhìn quanh cũng không thấy ai.

"Đừng hỏi, đi về đi." Đào Nhiên vỗ vỗ đầu Tiểu Dung rồi quay đi.

Tiểu Dung nhìn bóng lưng của nàng, tự nhiên thấy lo lắng không thôi.

Lúc này Phạm Giai còn đang cười sung sướng, nghĩ đến vẻ mặt của Đào Nhiên khi đó, ả vô cùng đắc ý.

Ngay sau đó, ánh mắt ả nhìn đến phía trước gương chiếu hậu có treo một con gấu nâu nho nhỏ cũ kĩ, đường may vụng về, vừa nhìn liền biết là đồ mua từ mấy sạp bán rong nhiều năm trước, ả nhíu mày chỉ vào con gấu đó: "Diệp Trăn, cái này xấu quá, treo ở đây không hợp, hay ngày mai em đưa cho chị bùa Bình An để treo nhé!"
Diệp Trăn nhìn thẳng phía trước, không hề liếc mắt qua, khiến cho Phạm Giai lúng túng mím môi rụt tay lại.

Suốt quãng đường sau đó, Phạm Giai cũng không nói thêm nửa lời.

Tuy rằng ở bên ngoài ả là bạn gái Diệp Trăn, nhưng chỉ bản thân ả biết, Diệp Trăn còn lạnh lùng với ả hơn cả với người ngoài.

Tuy như thế ả cũng không vui vẻ lắm, nhưng chỉ cần nghĩ đến người này vẫn là của mình, ả lại thấy dễ chịu.

Chỉ cần ngồi gần người kia đến như vậy cũng đã rất hạnh phúc rồi.

"Đến rồi." Diệp Trăn dừng xe trước cửa nhà Phạm Giai.

"Diệp Trăn, không bằng, chị vào nhà chơi chút." Phạm Giai chờ mong hỏi.

"Không được, Tiểu Túng ở nhà chờ tôi." Diệp Trăn từ chối.

Phạm Giai vần vò ngón tay, cuối cùng chỉ đành thất vọng xuống xe, nhìn Diệp Trăn lái xe rời đi.

Tiểu Túng là một con mèo vàng mà Diệp Trăn nuôi được năm năm rồi.

Năm năm trước, cô nhặt được tiểu tử này, nó nhìn thấy cô còn đi vòng quanh dụi dụi, ánh mắt kia, tự nhiên khiến cô thấy thương, không kìm lòng được liền đưa nó về nhà.

Dáng dấp nhút nhát của con mèo thực sự rất giống Đào Nhiên, thế là Diệp Trăn đặt tên nó là Tiểu Túng (小怂: túng là sợ hãi).

Nhưng cái tên này không phải đang chê trách nó, mà mỗi lần Phạm Giai thấy Diệp Trăn gọi tên Tiểu Túng, gương mặt cô vô cùng cưng chiều nó, khiến ả lần nào cũng thấy ghen tị.

"Tiểu Túng" Diệp Trăn đi dép vào nhà, con mèo vàng đang nằm trên sofa lập tức chạy đến, cọ cọ chân của Diệp Trăn, cái đuôi phe phẩy một vòng.


"Đói không, cho em ăn cơm nhé!" Diệp Trăn vuốt đầu nó, sau đó đi chuẩn bị mèo lương.

"Meo meo~" con mèo vẫn đi theo cô, sau đó đẩy bát cơm của nó đến chân cô.

Diệp Trăn cười cười, ngồi xổm xuống đổ mèo lương vào trong bát cho nó, sau đó nhéo nhéo gáy con mèo, thấy nó thoải mái ăn với rên hừ hừ mấy cái, đáy mắt cô đầy niềm vui.

"Tiểu Túng, em nhớ chị không?" Diệp Trăn ngồi xổm trước con mèo, giống như đang nhìn nó, nhưng tâm trí lại nhớ lại lúc ở phim trường, nhớ đến cô gái ăn mặc mỏng manh.

Vẻ mặt sững sờ của nàng khi ấy cứ lượn mãi trong đầu cô, đuổi mãi không đi, Diệp Trăn thở dài vuốt ve lông Tiểu Túng.

Sau đó cô thấy điện thoại kêu lên, cô lấy ra nhìn, nhấc máy: "Alo, Đồng Lâm."
"Đào Nhiên lại đến quán bar Meisi rồi." Đồng Lâm ngắn gọn nói.

"Cảm ơn ông." Diệp Trăn nói xong thì cầm chìa khóa và điện thoại ra khỏi nhà.

Cô lái xe đến quán bar Meisi, vút trên đường quen đi vào, từ khi Đào Nhiên liên tục đến quán bar thì Diệp Trăn cũng thành khách quen ở đây, chỉ là cô luôn luôn ngồi ở phía xa nhìn nàng.

Lần này, cô cũng định chỉ ngồi nhìn nhưng mà nàng đã uống quá say, bên cạnh nàng còn có mấy người đàn ông đến gần động chạm.

Diệp Trăn đi đến, chặn ngang một gã đang định vòng tay qua eo Đào Nhiên, cô ôm nàng vào lòng, ánh mắt lạnh lẽo xuyên qua gọng kính đen nhìn về gã trai kia, nói: "Cút."
Gã trai nhìn thấy cô em mình nhìn trúng đã có chủ, hơn nữa khí thế người nọ áp đảo, gã đành bỏ đi.

"Đến đây, uống một chén." Đào Nhiên say ngất, còn cười hì hì tựa vào lòng Diệp Trăn, còn nâng chén lên môi cô.

Diệp Trăn cũng không chê nàng uống qua, cầm chén rượu uống một hớp.

Đào Nhiên nhìn thấy cô uống, nhất thời cười rộ lên, nhón chân hôn môi cô, mút mát đầu lưỡi, sau đó chép miệng một cái, vui vẻ: "Rượu này ngon ghê nha!"
Ánh mắt Diệp Trăn tối lại, nhìn vẻ mặt quyến rũ của nào, vội bế nàng lên, rời khỏi quán bar.

"Tui còn muốn uống ~~~" Đào Nhiên nũng nịu ngẩng đầu muốn hôn Diệp Trăn.

"Đừng cử động." Diệp Trăn cưng chiều nói: "Ngoan nào, lên xe thì cho em uống."
"Vâng." Đào Nhiên ngoan ngoãn hẳn đi, chôn mặt trong lòng Diệp Trăn, còn dụi dụi vài lần.

Quả thực rất giống Tiểu Túng ở nhà.

Vào trong xe, Diệp Trăn đương nhiên không nuốt lời, để cho nàng uống đủ, thậm chí còn làm thêm vài chuyện xấu hổ xấu hổ khác, Đào Nhiên van xin tha mà cô không ngừng lại, cắn cắn vành tai nàng, nghiến răng nói: "Thật sự muốn làm chết em!"
"Không muốn chết, sau này vẫn muốn được chị làm cơ!" Đào Nhiên ôm cổ Diệp Trăn, mơ màng làm nũng, hoàn toàn không biết đây chính là mồi lửa châm ngòi Diệp Trăn bùng nổ.

Cuối cùng, đến mức nàng không thể nói câu xin tha nữa, Diệp Trăn mới ngừng lại.

- -----------------------
Aaaaaaaaaaaa, xa chấn!!!
10/10/2021.


Đọc truyện chữ Full