TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Lại Lên Trang Đầu
Chương 6: Chương 6


Trên xe, vẻ mặt Phương Trạch Khải đến bây vẫn là kinh sợ, mới vừa rồi sau khi liên tục thay đổi mấy bộ quần áo, còn hỏi hắn xem được không, đây nhất định không phải là Bùi tổng lạnh lùng mà hắn biết.
Hung hăng bấm đùi mình một chút, Phương Trạch Khải vì đau mà thở nhẹ ra tiếng.

Bị Bùi Dĩ Mặc nhàn nhạt nhìn lướt qua, hắn lập tức mang vẻ mặt đứng đắn ngồi ngay ngắn.
Nghĩ đến hành động vừa rồi của bản thân, Bùi Dĩ Mặc cũng cảm thấy kì quái.Chẳng lẽ cuối cùng, anh cũng động tâm sao? Nhưng mà ngẫm lại giống như cũng không phải, anh không cho rằng bản thân mình sẽ thích tiểu minh tinh Nguyễn Tĩnh đó.
*
Thấy trong tủ quần áo chỉ có duy nhất một cái váy chất lượng tốt, Nguyễn Tĩnh tùy tiện trang điểm một chút liền ra ngoài, đi thẳng đến nhà hàng Minh Thịnh.
Xuống taxi, nhìn thời gian thì phát hiện cô đã đến trễ mười phút.

Giao thông ở Đế Đô thật là rất tệ mà.
Trong lòng cô rất sốt ruột, đến muộn vậy đồ ăn sẽ không bị ăn sạch chứ? Vì đêm nay, nên cơm trưa cô cũng ăn rất ít, chỉ vì muốn để bụng rỗng đêm nay ăn nhiều chút đó.
Cô tra cứu ở trên mạng nói, ở Đế Đô nhà hàng này rất nổi tiếng, đương nhiên cũng có tiếng là đồ ăn ngon, nghe nói đầu bếp làm ở đây là một trong những người giỏi nhất thế giới.
Nguyễn Tĩnh yên lặng nuốt vài lần nước miếng, bụng cô lỗ cô lỗ vang lên.
"201, 202, 203.

.

." Trên đường đọc số từng phòng, cuối cùng đến phòng 301.

Nguyễn Tĩnh vẻ mặt hưng phấn đem thiếp mời đưa cho người phục vụ đứng ở cạnh cửa, lễ tân rất nhanh đã đưa cô vào phòng.
Mới đi vài bước, Nguyễn Tĩnh liền nhìn đến những người đã ngồi ở trên bàn, vừa cười vừa nói cũng đã bắt đầu ăn.

Cô nhanh chóng nhìn lướt qua toàn bộ phòng, phát hiện rất nhiều bàn đều ngồi đầy người.

Nhìn tới nhìn lui mấy lần, ánh mắt Nguyễn Tĩnh tỏa sáng đi về hướng có chỗ trống mà cô thấy, mặt mũi tươi cười ngồi xuống, đối với mọi người nhẹ nói: "Xin lỗi, kẹt xe nên tới chậm."
Mới nói xong liền mặc kệ mọi người, cầm lấy một bên chiếc đũa nhanh chóng hướng đến dĩa thức ăn trước mặt mình mà gắp.
May mắn đến kịp, thức ăn trên bàn còn có rất nhiều.

Nguyễn Tĩnh vừa ăn ở trong lòng vừa nghĩ.
Một bàn thức ăn đầy mùi vị khiến cả người Nguyễn Tĩnh đều cảm thấy bị chinh phục.

Làm sao có thể có ngon như vậy, cư dân mạng bình luận quả nhiên là chuẩn xác, đồ ăn nơi này mùi vị so với những món mà cô đã ăn quả thật ngon hơn rất nhiều.
Chính lúc cô đang vùi đầu chiến đấu hăng hái cùng đồ, Nguyễn Tĩnh căn bản không có chú ý tới, lúc cô ngồi xuống trong nháy mắt, toàn bộ phòng đều yên tĩnh hơn.
Cố Trình mắt trợn tròn, miệng cũng há to nhìn cô gái vẻ mặt không biết gì chỉ tập trung ăn, cô ấy chẳng lẽ không biết Bùi ca vẫn luôn không thích phụ nữ đến gần sao? Cô ấy không thể ngẩng đầu nhìn xem chung quanh sao, không khí bỗng chốc trở nên yên tĩnh như vậy, cô ấy không có cảm giác gì sao!?
Cố Trình nhìn thoáng qua Bùi Dĩ Mặc, tuy rằng Bùi ca khuôn mặt vẫn như cũ không biểu cảm, nhưng lấy thời gian hắn cùng Bùi ca quen biết nhiều năm qua xem, Bùi ca hiện tại khẳng định là rất tức giận.
Chẳng lẽ người phụ nữ này cho rằng như vậy có thể khiến cho Bùi ca chú ý, do đó có thể có quan hệ với Bùi ca?
Nghĩ đến khả năng này, trên mặt Cố Trình lập tức lộ ra vẻ trào phúng, trong mắt đều là khinh thường, Bùi ca cũng không phải là loại người nào đều có thể chấp nhận được đâu.
Ngón tay gõ mặt bàn vài cái, Nguyễn Tĩnh mới ngẩng đầu vẻ mặt nghi hoặc nhìn về phía hắn.

Cố Trình trong giọng nói tràn đầy ngả ngớn, "Này người đẹp, chúng ta đổi vị trí đi."
Ai biết Nguyễn Tĩnh còn chưa có mở miệng, người đẹp bên người Cố Trình liên tục dựa vào hắn liền tức giận ngoéo miệng, làm nũng dùng hai luồng thịt phía trước không ngừng cọ cánh tay Cố Trình, ánh mắt như có ý vô tình quấn lấy Cố Trình, "Cố thiếu, người ta không muốn phải rời khỏi anh."
Cố Trình trong lòng bị cọ ra lửa nóng, quay đầu nhéo mặt, "Bảo bối, chúng ta cùng nhau đổi."
Nguyễn Tĩnh nuốt thịt vào miệng, vẻ mặt kỳ quái nhìn chuyện trước mặt mọi người, chân mày khẽ nhíu lại, "Tôi không đổi." Nói xong liền nhìn đĩa đồ ăn ở phía xa mà cô không biết tên gọi món ăn là gì, nhưng nhìn thôi đã biết là món ngon.

Cố Trình nghe thấy tiểu minh tinh không hiểu biết như vậy trực tiếp cự tuyệt hắn, trong lòng bị kiềm h ngăn cản..
Cố Trình không vui trừng mắt Giản Dị, vừa định mở miệng nói cái gì, đã bị Bùi Dĩ Mặc lạnh giọng nói, "Không thích ngồi nơi đó thì trở về đi."
Cố Trình nghĩ lời muốn nói bị nghẹn lại ở trong cổ họng, không thể làm gì khác hơn lại uất ức nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc.
Bùi Dĩ Mặc không có tâm tình để ý tới cảm xúc hiện tại của hắn.

Lúc Nguyễn Tĩnh ngồi vào bên cạnh anh, anh liền phát hiện chính mình không khống chế được, ánh mắt liên tục đuổi theo động tác của cô.
Hôm nay cô mặc một kiểu váy dài màu trắng lộ vai, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, lại vẫn như cũ xinh đẹp khiến anh không thể rời mắt.

Trên cổ trắng nõn mang vòng cổ tựa hồ muốn xâm nhập sâu vào kẽ hở phía trước.

Vành tai khéo léo mượt mà mang đôi bông tai ngọc trai, nổi bật làm lỗ tai càng thêm đáng yêu.
Anh phát hiện Nguyễn Tĩnh lúc chuyên chú ăn cái gì đó, vẻ mặt thỏa mãn cùng thành kính kia, tựa hồ khiến trong lòng anh càng thêm ngứa ngáy.

Xem đi, cô ấy lại dùng ánh mắt đó để nhìn chằm chằm một thứ khiến anh muốn giúp một chút.
Đây là lần đầu tiên Bùi Dĩ Mặc nghiêm túc quan sát một người con gái như vậy, anh theo ánh mắt của Nguyễn Tĩnh, phát hiện cô nhìn chằm chằm đĩa thịt cách anh không xa, trong ánh mắt không chút nào che giấu sự yêu thích.
Không thể kiểm soát được bản thân nên anh chủ động gấp vài miếng thịt cho cô, "Thích thì ăn nhiều một chút." Thanh âm cũng không biết mang theo bao nhiêu dịu dàng.
Trong phòng những người khác đều hít một ngụm khí lạnh, có người còn không cẩn thận làm rơi cả bát đĩa.
Nguyễn Tĩnh vui vẻ cầm lấy chén tiếp nhận đồ ăn Bùi Dĩ Mặc gắp cho cô, vẻ mặt cảm kích: "Vị tiên sinh này cám ơn anh nha, anh thật sự là người tốt."
Bầu không khí kỳ lạ này tiếp tục diễn ra.


Nguyễn Tĩnh vùi đầu ăn, Bùi Dĩ Mặc không ngừng gắp thức ăn cho cô, chính mình cũng ăn không ít.
Mọi người ở nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh ăn một lúc, đột nhiên cảm thấy chính mình cũng rất đói bụng.

Toàn bộ người trong phòng nhất thời đều an tĩnh ăn cơm, chỉ có thanh âm mọi người nuốt đồ ăn.
Nguyễn Tĩnh ăn xong miếng thịt cuối cùng trong chén, thỏa mãn sờ bụng.

Liền hướng về phía bàn tiệc này, hôm nay cũng không có đến không.

Chỉ là đáng tiếc thức ăn đều ăn sạch, cô còn muốn đóng gói một chút mang về.
Bùi Dĩ Mặc tựa hồ nhìn thấu tâm tư của cô, lên tiếng hỏi: "Còn muốn đóng gói mang về?"
Nguyễn Tĩnh ánh mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Có thể chứ?" Những thứ kia thật sự ăn quá ngon, nếu có thể đóng gói mang về ngày mai ăn cũng tốt a, cũng có thể cho bánh bao nhỏ thử một chút mùi vị.
Nhìn vẻ mặt không thể tin nổi của những người khác, Bùi Dĩ Mặc cười gật đầu, kêu người phục vụ đứng ở một bên, "Đóng hộp giúp tôi mấy món ăn nổi tiếng ở nhà hàng này nhé."
Người phục vụ cong thắt lưng không ngừng gật đầu, đợi đến khi cô ấy chuẩn bị đi ra, Nguyễn Tĩnh gọi lại, "Vị tiểu thư này, đợi chút."
Người phục vụ dừng lại bước chân nghi hoặc nhìn về phía cô.
Nguyễn Tĩnh khó tránh ngại ngùng cười cười, sau đó mọi người liền nhìn cô lấy trong bao một, hai, ba, bốn, toàn bộ bốn hộp màu trắng, trong giọng nói đều toát ra sự vui mừng, "Phiền cô giúp tôi đóng gói bốn hộp đồ ăn này nha, nhất định phải đầy một chút."
Người phục vụ vẻ mặt mơ hồ cầm bốn hộp đi ra ngoài.

Nguyễn Tĩnh quay đầu nhìn về phía Bùi Dĩ Mặc, lại lần nữa thành khẩn nói lời cảm tạ: "Thật là cám ơn anh, anh thật là người tốt."
Bùi Dĩ Mặc cùng những người khác vẫn còn chưa hết bàng hoàng, khi thấy Nguyễn Tĩnh từ trong túi lấy ra bốn cái hộp.

Chẳng lẽ công ty giải trí anh mở ra lại nghèo đến như vậy sao? Tiền lương nghệ sĩ đều bị cắt bớt?
Cuối cùng Cố Trình phục hồi tinh thần lại, hiện tại vừa nhìn thấy Nguyễn Tĩnh thì cảm thấy tức ngực, cộng thêm hành vi vừa mới nãy của Bùi ca, anh ta xác định một trăm phần trăm, Bùi Bĩ Mặc thích cô diễn viên trong mắt chỉ có ăn này, hơn nữa còn keo kiệt muốn đóng gói thức ăn về nha.
Không thể tin được Bùi ca thanh tâm quả dục hai mươi bảy năm, vậy mà lại thích thể loại này, trách không được trước kia nhiều mỹ nữ theo đuổi như vậy đều có thể thờ ơ, thì ra khẩu vị độc đáo như vậy.
Nguyễn Tĩnh không rảnh quan tâm người khác nghĩ như thế nào, cô chỉ biết là bản thân không chỉ được ăn mà còn thành công có đồ ăn cho ngày hôm sau, lại có thể tiết kiệm một chút tiền, trong lòng vô cùng hưng phấn.

Người phục vụ cầm thức ăn đã được đóng gói cẩn thận đi vào phòng, ánh mắt kì lạ nhìn chằm chằm Nguyễn Tĩnh xem, trên mặt vẫn duy trì nụ cười nghề nghiệp : "Tiểu thư, đồ ăn của cô đã được đóng gói xong, hoan nghênh lần sau quay lại."
Nguyễn Tĩnh cười hi hi nói cảm ơn rồi tiếp nhận gói to người phục vụ đưa qua.

Trong lòng nghĩ "đáng tiếc về sau tôi là không thể quay lại rồi, đắt như vậy."
Thời gian cũng không sớm, Nguyễn Tĩnh đi thẳng đến trước mặt đạo diễn Lâm An, cười nói: "Đạo diễn Lâm, không có chuyện gì nữa tôi đi về trước, ở nhà em trai tôi đang chờ."
Lâm An vừa mới khiếp sợ phục hồi tinh thần lại, hiện tại nhìn thấy Nguyễn Tĩnh đi đến trước mặt hắn, không khỏi nghiêm nghị nâng kính, đã nghĩ cho cô đi về.
Nói thật, hắn đã lớn tuổi, ở giới giải trí cũng thấy không ít, từ tiểu thịt tươi xanh tươi đến lão niên thịt khô, nhưng thật sự là chưa thấy qua một người nhìn thoát tục như thế, tới tham gia một bữa tiệc còn mang theo bốn hộp để đóng gói đồ ăn mang về.

Làm minh tinh mà nghèo đến mức này thì đúng là đủ thảm.
Nghe xong lời Nguyễn Tĩnh nói, Lâm An nhanh nói tiếp: "Không có việc gì không có việc gì, cô đi về trước đi."
Nguyễn Tĩnh lại cùng những người khác gật gật đầu, mới cầm lấy túi xách, nhấc đồ ăn đóng gói trên tay đi ra khỏi phòng.
Lúc Nguyễn Tĩnh đi đến cửa Bùi Dĩ Mặc cầm áo khoác theo đi đến, "Nguyễn tiểu thư, đợi chút."
Cố Trình cùng những người khác sắc mặt đều khó hiểu, nhìn bóng lưng Bùi Dĩ Mặc rời đi cùng Nguyễn Tĩnh.

Lúc hai người đi ra ngoài, bọn họ còn loáng thoáng nghe được vài đoạn đối thoại.
"Nguyễn tiểu thư tự mình lái xe đi lại sao? Nếu không thì tôi đưa cô trở về."
"Điều này sao có thể phiền anh chứ?"
"Không phiền, tôi có xe của mình."
"Hmm, kia không biết tiền xe tính thế nào?"
"Nguyễn tiểu thư nói đùa, tôi tự nguyện đưa cô về làm sao có thể thu phí chứ."
"Cám ơn anh a, anh thật sự là người tốt, tôi tới nơi này lâu như vậy còn chưa có gặp được người tốt như vậy đâu."
...
Lần này không chỉ có là Cố Trình cảm thấy khó tin, mà khuôn mặt luôn bình tĩnh của Giản Dị cũng khó mà giữ được.


Đọc truyện chữ Full