Đột nhiên, cô khom lưng khẽ kêu một tiếng: “A.
”Lăng Nghị thấy thế vội chạy đến trước mặt Phó Lê đỡ lấy cô, vội vàng hỏi: “Làm sao vậy?”Phó Lê thở dồn dập vài cái, chịu đựng đau đớn nói: “Chân hình như bị trầy da.
”Ngón chân cái và gót chân đều bị cọ trầy da, trên ngón chân hẳn là có bọt nước, cứ lan ra cơn đau, vừa rồi cô không cẩn thận đạp vào một cái hố nhỏ, bây giờ càng đau hơn.
Lăng Nghị vừa nghe thấy vội tự trách mình, anh vẫn luôn đắm chìm trong cảm giác tươi đẹp cùng về nhà với Phó Lê, biết cô sợ mình nên anh không dám đến gần cô quá, thế cho nên không biết tư thế đi đường của cô khác thường.
Lăng Nghị ngồi xổm xuống, đưa túi vải trong tay cho Phó Lê: “Lên đi, tôi cõng em về.
”“A?” Phó Lê ngơ ngác nhìn Lăng Nghị, anh định cõng cô?Lăng Nghị xoay người thúc giục: “Nhanh lên đi, đừng cọ xát.
Nơi này cách ao nhà họ Lý còn xa đó.
”Lăng Nghị theo bản năng dùng giọng điệu ra lệnh, vừa lạnh lùng lại hung ác.
Phó Lê bị dọa, không dám lề mề nữa, cô nhanh chóng leo lên lưng Lăng Nghị, sợ muộn một chút nữa… Anh sẽ trở mặt đánh cô.
Nhìn thấy Phó Lê nghe lời, Lăng Nghị thỏa mãn đứng dậy, anh cõng người đi về phía trước.
Ban đêm yên tĩnh, gần đây đều là đồng ruộng, không có thôn xóm nên một ngọn đèn cũng không có, gió bắc gào thét mà đến, thổi qua những cành cây trên sườn núi.
Bầu trời đêm trong vắt, sao che kín cả bầu trời, các vì sao kéo dài cái đuôi đung đưa trên đó, biến thành một điểm sáng nhấp nháy, vầng trăng khuất sau rặng núi, nó hơi lộ ra cái đầu để chiếu sáng lên con đường nhỏ giữa những dãy núi.
Lăng Nghị không nhanh không chậm cõng Phó Lê bước đi, bỗng nhiên anh mở miệng ngân nga một giai điệu nhỏ, đó là một bản quân ca thường được phát trên đài phát thanh, lúc bọn họ còn đi học cũng đã từng hát qua.
Phó Lê ôm cổ anh, dưới cánh tay là da thịt của Lăng Nghị, lạnh và cứng rắn như con người anh vậy.
Chỉ là giọng hát này, cô lại nghe ra một chút dịu dàng trong đó.
Phó Lê nằm trên lưng anh, cô giả vờ ngẩng đầu, không dám áp mặt vào lưng Lăng Nghị, cô chợt nhớ về một ngày mưa bốn năm trước….