Vân Hạ lộ ra vẻ mặt hung ác, hai tay đập mạnh xuống đất, lập tức trên mặt đất xuất hiện dấu vết của hai nắm đấm.
Đồng thời, cô cũng đau đến mức nhe răng trợn mắt.
Nhìn hai nắm tay lại có thêm vết thương mới, vẻ mặt cô thay đổi thất thường.
"Chẳng lẽ là do ta đã làm quá nhiều chuyện xấu nên bị ông trời trừng phạt nên mới biến bổn cô nương thành một người xấu xí?"
Ngay lúc này, một luồng kí ức không thuộc về cô mạnh mẽ chui vào đầu, với sức mạnh tinh thần cường đại, chỉ trong nháy mắt cô đã tiếp thu kí ức của thân thể này.
"Học sinh học viện Thánh Anh?"
"Béo, xấu, nghèo, có đủ."
"Cho nên đây không phải là thân thể của ta, nơi này là nhân giới, không phải Ma giới, thân phận hiện tại của ta là một học sinh?"
Đến nỗi tại sao hiện tại cô lại ở trong một căn phòng học cũ là bởi vì nguyên chủ viết một cuốn nhật kí yêu thầm giáo thảo nhưng bị người khác phát hiện, còn bị đăng lên diễn đàn trường.
Nguyên chủ vẫn tự biết mình, biết người như Trịnh thiếu sẽ không bao giờ coi trọng cô nên vẫn luôn trộm yêu thầm.
Ngày hôm qua, sau khi tan học, có người nhắn tin cho cô, khi vừa mở ra xem cô đã kích động đến mức buổi tối cũng không thể ngủ ngon.
Tin nhắn viết Trịnh thiếu muốn hẹn gặp cô tới đây nói chuyện, có thể trực tiếp gặp nam thần, còn có thể nói chuyện với nam thần, làm sao mà không kích động được chứ?
Nghĩ cũng không nghĩ thêm, liền dựa theo thời gian hẹn mà tới nơi này.
Đúng vậy, trên tin nhắn hẹn lúc ba giờ sáng.
Khoé miệng Vân Hạ giật giật, cô gái béo này muốn đàn ông đến điên rồi sao?
Ba giờ, sắc trời còn chưa sáng, không thể không khen một câu, thật có dũng khí.
Cuối cùng, bởi vì buổi tối ngủ không ngon, nửa đêm còn chạy ra ngoài, nên lúc vào phòng học cô ấy lập tức ngủ, cũng không tỉnh lại.
Sau đó, chính là Vân Hạ tỉnh lại, thấy cửa phòng học bị khóa nên mới có cảnh tượng phá cửa sổ dọa hai nữ sinh kia bỏ chạy.
Còn về việc vì sao không đập cửa lớn mà lại đi phá cửa sổ là vì cô nghĩ rằng cửa sổ dễ phá hơn nhiều.
"Ục ục..."
Nghe thấy âm thanh trong bụng truyền đến, sắc mặt Vân Hạ thay đổi liên tục, buổi sáng nguyên chủ chưa ăn cơm, hơn nữa với cái thân hình mập mạp này, không đói bụng mới là lạ.
Từ trong trí nhớ mới biết được vì mua tài liệu học tập mà mỗi ngày nguyên chủ đều tiết kiệm mười tệ, không bao giờ ăn sáng!
Đến nỗi vì sao ăn ít nhưng vẫn béo là bởi cô hay tiết kiệm thời gian để học tập, mỗi ngày đều ăn những loại thực phẩm không lành mạnh.
Ví dụ như mì ăn liền, bánh quy... Có lúc còn ngẫu nhiên ăn hai gói que cay cho đỡ thèm...
Vân Hạ: "..."
Bởi vì thói quen lâu dài này nên thân thể nguyên chủ vô cùng không khoẻ mạnh, thậm chí còn bị bệnh đau bao tử, đau đến mức không thể đứng thẳng người.
Vân Hạ: "..."
Cho nên hiện tại cô đói đến mức dạ dày đau đớn, khuôn mặt mập mạp cũng trắng bệch, ngồi ở trên sàn lạnh lẽo không thể cử động, vừa cử động liền cảm thấy dạ dày càng thêm đau.
Ước chừng nửa giờ sau, Vân Hạ mới cảm thấy dạ dày bớt đau một chút, trong lòng tràn ra cảm giác đói khát cồn cào, giống như vô số con sâu háu ăn đang ngo ngoe rục rịch.
Cô lấy trong túi ra một tờ mười nhân dân tệ nhàu nát, thở phào nhẹ nhõm.
Nghĩ đến Vân Hạ cô cũng là một đại nhân vật nổi danh ở Ma giới, người nghe đến tên đều sợ tới mức hồn phi phách tán. Không nghĩ tới có một ngày lại lưu lạc đến hoàn cảnh ngay cả cơm cũng không thể ăn nổi.
Thật là ma lạc nhân gian bị người khinh, mười tệ làm khó anh hùng hảo hán.
Cô bò từ mặt đất lên, chuẩn bị dùng mười tệ mua tạm chút đồ ăn cho đỡ đói.
Mặc kệ là vì sao lại đến nơi này, hiện tại việc cần làm là phải lấp đầy bụng, chuyện khác giải quyết sau.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước
Chương 2
Chương 2