Vân Hạ vác cặp sách, đi về hướng cổng trường, chỉ là cô đã xem nhẹ sự điên cuồng của đám nữ sinh này, trong chớp mắt cô đã bị đẩy đến chỗ khác.
Cô nhíu mày, nhìn xung quanh, chỗ nào cũng toàn là người, cũng may ở xa xa có một chỗ trống ít người đứng, tương đối thoáng.
Đẩy đẩy mấy người ở trước mặt ra, cô trực tiếp đi đến chỗ trống kia.
Đám nữ sinh xung quanh đang hét chói tai lập tức im lặng, dùng loại ánh mắt phẫn nộ, không thể tin được kèm sự chán ghét mà nhìn chằm chằm vào Vân Hạ.
“Sao cô ta lại dám đứng ở chỗ đó?”
“Nhỏ nhiều chuyện kia, nhanh lên, quay lại đây.”
Rất nhanh, đám nữ sinh lại la hét ồn ào.
Các nữ sinh phẫn nộ chỉ trích Vân Hạ, Vân Hạ cũng không thèm để ý, nơi này tương đối rộng rãi, sẽ không bị xô đẩy, muốn cô ở chỗ đó để cho bọn họ đẩy tới đẩy lui, cô không ngu ngốc như vậy.
Bọn họ thấy cô vẫn đứng yên bất động, mấy cặp mắt đều trợn to, bên trong toàn là lửa giận.
“Mắt trừng to như vậy đúng là xấu muốn chết.” Vân Hạ tràn đầy ác ý mà nói: “Còn nữa, mấy người mới là một đám nhiều chuyện.”
Vân Hạ thành công thu hoạch vô số giá trị thù hận, một bên đánh giá tình huống xung quanh, từ chỗ cô đứng đến cổng trường có chút xa, xung quanh đều là người, trong lúc nhất thời cũng không có cách nào đi ra ngoài.
Nơi này lại không phải Ma giới, cô cũng không thể cầm gậy sắt, đánh bọn họ mở đường mà đi ra ngoài được nhỉ?
Nhìn đám người này giống hệt một lũ ngu ngốc yếu nhớt, đẩy một cái liền giống như bùn nhão.
Những nữ sinh xung quanh còn đang bận chỉ trích Vân Hạ, nhưng khó hiểu chính là, cho dù bọn họ có phẫn nộ và tức giận đến mấy cũng không tiến lên kéo cô đi.
“Trịnh đại thiếu, trong trường có không ít người si mê cậu đấy.” Hàn Phi u oán nói: “Thật là có chút hối hận vì đã gọi cậu đến trường cao trung Thánh Anh.”
Hắn thở dài một hơi: “Những người trước kia si mê tôi, bây giờ đều trở thành kẻ si mê cậu, tôi giống như bị bỏ rơi rồi.”
“Hàn thiếu, Hàn thiếu, chúng tôi vẫn thích cậu như trước kia, Hàn thiếu!”
“Hàn thiếu, Hàn thiếu, chúng tôi vĩnh viễn thích cậu!”
Hình như có người nghe được lời Hàn Phi vừa nói, đám nữ sinh xung quanh đều hô to, sắc mặt kích động nhìn Hàn Phi.
Hàn Phi lộ ra một nụ cười mê người, nói: “Tôi cũng thích các cậu.”
Những lời này được một người vô cùng đẹp trai nói ra, đám nữ sinh hạnh phúc đến mức sắp ngất xỉu, si si ngốc ngốc nhìn hai người, đều quên mất ở giữa có người chướng mắt đang đứng.
“Các người đẹp, tạm biệt, ngày mai gặp nha.”
Hàn Phi giơ tay lên, các nữ sinh nhanh chóng tách ra thành một lối đi, con đường này vừa vặn có thể để cho hai người đi ra khỏi cổng trường.
“Hừ Hừ……”
Hàn Phi quay đầu chuẩn bị cùng Trịnh Diệu rời đi, bỗng nhiên phát hiện chỗ bọn họ đi qua, có một nữ sinh mập mạp.
Khóe miệng nữ sinh này hiện lên nụ cười khinh thường, trong mắt lộ ra tia ác ý, một tay vác cặp sách lên vai, nhìn thế nào cũng thấy giống lưu manh.
Hắn nhìn thấy thân hình mập mạp kia, mới nhận ra đây là ai.
Trịnh Diệu cũng phát hiện ra Vân Hạ, mày lập tức nhíu lại, lộ ra vẻ không vui và chán ghét.
“Diệu ca ca, từ từ.”
Ngay lúc này, ở phía sau truyền đến giọng nói dịu dàng.
Một người mặc đồng phục nữ sinh chậm rãi chạy lại đây, khuôn mặt xinh đẹp kia đã thu hút không biết bao nhiêu ánh mắt của nam sinh.
Các nữ sinh nhìn người đang chạy đến bên cạnh Trịnh Diệu, trong lòng có chút ghen ghét, nhưng nghĩ đến thân phận của người này thì không dám tỏ vẻ khó chịu hay tức giận gì.
“Diệu ca ca, đã nói là cùng nhau về mà, sao anh lại không chờ em.”
Trên mặt Vân Tuyết nở nụ cười ngọt ngào, đôi mắt to tròn như có dòng nước lưu chuyển, lông mày cong cong, chiếc mũi nhỏ nhắn thẳng thẳng, cùng đôi môi hồng nhạt, còn có thân hình thon thả xinh đẹp xứng với làn da trắng như tuyết, chỉ cần nhìn thôi đã biết, đây chính là một đại mỹ nữ.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Vườn Trường: Hạ Thiếu, Thỉnh Dừng Bước
Chương 15
Chương 15