TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Trọng Sinh Thành Em Kế Của Nhân Vật Phản Diện
Chương 27

Tô Bắc Khương thấy người phía trước "Người phụ nữ này sao cứ âm hồn bất tán thế."

"Lên xe đi đừng ở dưới, chú ý một chút." Tiêu Mị nhìn chiếc RV đóng cửa ngăn cách bên ngoài tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Hàn Kỳ cũng không phải kẻ ngốc hắn rất rõ Tiêu Mị sống chết muốn đi ra là vì cái gì, nếu như không phải bởi vì ở trong căn cứ lĩnh chút thức ăn kia không đủ hắn như thế nào cũng không có khả năng mang theo nàng đi ra. Hắn không phủ nhận mang theo Tiêu Mị có chỗ tốt thế nhưng nếu nàng không nhận rõ tình thế hiện tại vẫn muốn trêu chọc người hắn không muốn trêu chọc bỏ lại nàng cũng là lựa chọn đầu tiên hắn không chút do dự.

Trên xe Hứa Hữu Nhạc cố ý tát tay một cái "Người phụ nữ kia thối chết đi được thiếu chút nữa làm cho tôi ngất xỉu."

Trình Tuấn nhìn ra cô là cố ý ghê tởm nữ nhân kia lại trở về tiếp tục cắt đồ ăn của hắn "Cậu không có việc gì thì đi trêu chọc cô ta làm gì"

"Làm ơn đi là cô ấy không hiểu sao lại chạy tới trêu chọc chúng ta có được hay không! Chúng ta đang chơi với cẩu tử cô ta đột nhiên xuất hiện trách cẩu tử của chúng ta làm sao được."

Kỳ Lân: cẩu tử???? Tô Bắc Khương ý vị thâm trường nhìn cô một cái "Hữu Nhạc, Kỳ Lân nghe hiểu lời người nó là bạch hổ biến dị nha"

"Ách" Hứa Hữu Nhạc cười gượng một tiếng "Kỳ Lân mày là một con hổ biến dị rất lợi hại vừa rồi tao nói là người khác không phải là nói mày."

Kỳ Lân từ trong mũi phun ra một hơi xoay người rời đi!

Hứa Hữu Nhạc u oán nhìn Tô Bắc Khương một cái "Chị, chị nên nói cho tôi biết sớm một chút"

"Đừng gọi tôi là chị, tôi mới 18"

"Không thể nào."

Trình Tuấn bất đắc dĩ "Cái Cái, Bắc Khương nhỏ hơn cậu hơn nữa không nên tùy tiện gọi một tiểu cô nương tỷ tỷ."

Tô Bắc Khương "Cái Cái? ăn xin?"

Trình Tuấn gật gật đầu "Đúng vậy, người trong nhà nói lấy tên xấu tương đối dễ nuôi trước kia thân thể cô ấy không tốt liền lấy tên như vậy"

"Cái tên này thật thú vị" Ngay khi Hứa Hữu Nhạc sắp rán lông thì Lý Thục Lan bưng thức ăn lên bàn "Tối nay tùy tiện ăn một chút, dã ngoại tôi sợ tang thi đột nhiên tập kích"

Ngôn Trạch Vũ chạy tới "Hôm nay dì Lý đã làm gì ăn thế?"

"Là mì thịt băm, làm một cái cánh gà coca hầm một tô cà chua ngưu bàng, xào một cái tỏi tây đều rất lớn đủ ăn"

Trình Tuấn liền nói "Mỗi ngày các người đều ăn như vậy sao? Cuộc sống cũng quá tốt rồi"

Ngôn Trạch Vũ bẻ một miếng cánh gà "Ai, kỳ thật trước tận thế nhiều nhất là đồ ăn vặt nhưng đến bây giờ ngươi nhìn xem có mấy người có thể ăn được, chúng ta cố gắng sống như vậy không phải là vì có thể ăn no uống đủ sao"

"Ăn cơm cũng không bịt miệng cậu được"

Mọi người: Khí tràng quá mạnh không dám nói chuyện!

Cơm nước dọn dẹp xong xuôi lúc mở cửa sổ trời đã hoàn toàn tối đen, Tô Bắc Khương kéo rèm cửa sổ xuống "Hai người tắm sạch ngủ sớm một chút ngày mai phải đi, tối nay tôi và Nhị ca gác đêm đi "

"Canh gác đêm? Nếu không để chúng tôi gác đi" Trình Tuấn cảm thấy hôm nay một ngày vừa ăn vừa uống cái gì cũng không làm trong lòng rất băn khoăn.

Tô Bắc Khương nở nụ cười "Các anh là người bình thường giữ đêm không chịu nổi, ngày mai anh lái xe đi không cần tranh giành cái này" Vậy được rồi! thật khó khăn.

Cô và Ngôn Dục rón rén trèo lên nóc nhà nhìn lên bầu trời vạn dặm không mây "Muốn ngắm sao không?"

Cô cúi đầu và ngồi xuống "Haiz chỉ cảm thấy em đã không nhìn thấy mặt trăng và các ngôi sao trong một thời gian dài"

Ngôn Dục ngồi xuống bên cạnh cô nhìn ngọn lửa trại bốc lên từ xa "Sẽ có một ngày nhìn thấy"

"Hy vọng đi" Ngôn Dục ôm cô vào lòng mình, tay ôm lấy tay cô "Tựa vào lòng anh ngủ một lát đi, anh nhìn."

Trong đêm tối không nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Tô Bắc Khương "Không, không cần đâu hai chúng ta cùng nhau xem tốt hơn."

"Bảo em ngủ em liền ngủ là được."

"Ồ, được rồi!" Tô Bắc Khương cảm thấy trong lòng Ngôn Dục thật ấm áp nha, có một cỗ đàn hương nhàn nhạt giống như bị pha loãng từng sợi từng sợi chui vào chóp mũi cô trấn an thần kinh của cô để cho bản thân từng chút từng chút thả lỏng cho đến khi mềm nhũn nằm sấp trong ngực hắn. Nhìn Tô Bắc Khương đang ngủ thân thể căng thẳng của Ngôn Dục cũng thả lỏng lúc này mới đưa tay ôm Tô Bắc Khương, anh cũng rất sợ bị cô đẩy ra nhưng vẫn làm bộ rất tự nhiên kỳ thật trong lòng rất khẩn trương. Ban đêm luôn rất khó chịu đựng dưới sự chiếu cố của tuyết rơi dày cho dù không có ánh trăng loáng thoáng cũng có thể nhìn thấy núi non xa xa, ngay khi Ngôn Dục ôm Tô Bắc Khương cảm thấy mỹ mãn cũng chuẩn bị nghỉ ngơi thì sau một cái cây cách anh mười thước đột nhiên hiện ra một đôi mắt trong suốt. Sau đó một số cặp mắt như vậy xuất hiện đằng sau nó hắn vội vàng đánh thức Tô Bắc Khương "Kiều Kiều, mau chúng ta phải xuống đánh thức bọn họ có tang thi tập kích"

Tô Bắc Khương bị anh đẩy đến giật mình tỉnh lại còn chưa kịp bình tĩnh nghe thấy những lời này lấy tay vỗ vỗ mặt mình làm cho mình nhanh chóng thanh tỉnh "bốp bốp"

"Làm gì vậy hơn nửa đêm các ngươi mệt chưa?" Không biết là ai lẩm bẩm trong xe nói những lời này!

Tô Bắc Khương hạ thấp giọng ác liệt nói "Nhanh mở cửa ra, có tang thi tới rồi mau đứng lên cho ta"

Trong cửa là Ngôn Trạch Vũ ngủ ở cửa anh không yên tâm bọn họ ở trên nóc xe cho nên liền ngủ ở cửa chờ tùy thời thay người ai biết mơ mơ màng màng ngủ thϊếp đi. Hắn mở cửa xe mở đèn xe hét lên từng người đang mơ mơ màng màng Đợi đến khi Tô Bắc Khương thu hồi xe cùng Kỳ Lân vào không gian tang thi đã đi tới trước mặt.

"Hướng về phía bên kia thuận tiện đánh thức bọn họ dậy! chú Tề, chú và dì Lý ôm Hạo Hạo"

Tô Bắc Khương lấy ra hai thanh đao đưa cho Trình Tuấn và Hứa Hữu Nhạc "Chúng ta có thể bảo vệ các người nhất thời không có biện pháp bảo hộ các người một đời."

Trình Tuấn cùng Hứa Hữu Nhạc tiếp nhận đao "chúng ta biết"

Ngôn Dục kêu mọi người đi về phía đám Hàn Kỳ đang đốt lửa trại phía sau, đi tới trước mặt thì Ngôn Dục dùng đao vỗ vỗ lều trại của bọn họ "Mau đứng lên, có tang thi"

Đám người Hàn Kỳ nghe thấy thanh âm nhanh chóng mở mắt mặc quần áo đang định cất lều trại xong vẫn tang thi từ bên cạnh nhào tới! Bọn họ nhanh chóng lui về phía sau, Tiêu Mị bị một tang thi bên cạnh dọa thét chói tai một tiếng tuy rằng cô vẫn chạy ngược chạy tây theo đội ngũ nhưng vẫn được bảo vệ rất tốt, đối mặt với tang thi thật sự khiến cô giật mình.

Hàn Kỳ kéo cô lại "Câm miệng đi" Nàng nơm nớp lo sợ trốn sau lưng Lý Thục Lan đang ôm hài tử, nhìn Tô Bắc Khương cầm đao ra sức chém gϊếŧ tang thi trước mắt trong mắt hiện lên một tia tính kế. Tô Bắc Khương hiện tại chính mình cũng không tiếp được đương nhiên cũng không chú ý tới người phía sau. Lúc bị đánh thức bọn Hàn Kỳ liền cảm kích Ngôn Dục, bọn họ không bỏ lại nhóm mình ngược lại phối hợp rất tốt không động tâm tư xấu cho nên nàng cũng tạm thời không đem lực chú ý đặt ở trên người Tiêu Mị phía sau, đúng lúc này mấy con tang thi hướng về phía Tô Bắc Khương chạy tới bọn Ngôn Dục bởi vì tang thi phân tán nguyên nhân đều cách nàng một khoảng cách nhất định. Khóe miệng Tiêu Mị nhếch lên vươn tay hung tợn đẩy Tô Bắc Khương một cái! Tô Bắc Khương lười biếng ngồi dựa vào giường sofa trước mắt là Hạo Hạo và Hứa Hữu Nhạc nhìn chằm chằm vào mắt cô, nhớ lại cảnh vừa rồi mọi người hiện tại đều sợ hãi. Tuy rằng Tô Bắc Khương rất nhanh đã chữa khỏi vết thương của mình nhưng mọi người vẫn lo lắng để cô dựa vào nghỉ ngơi đừng nhúc nhích. Hồi tưởng lại vừa rồi Tô Bắc Khương vốn đang cầm đao vừa mới đỡ được một tay tang thi đang đề phòng tay kia đột nhiên cảm thấy mình bị đẩy một cái không đợi cô phục hồi tinh thần lại, cô đã cảm thấy vai trái của mình bị cái gì đó xuyên qua! Có thể là quá nhanh cô nhất thời không cảm thấy đau đớn chính là đầu óc có chút bối rối thẳng đến khi tang thi kéo ngón tay ra khỏi xương hồ điệp của cô mang ra một chút ấm áp cô cảm thấy cổ họng có chút ngứa ho khan một tiếng. Ai biết ho khan ra một ngụm máu, lấy tay sờ một cái cô cảm thấy mình có thể có chút choáng váng hướng Ngôn Dục cách đó không xa chớp chớp mắt mềm nhũn ngã xuống đất. Khi Ngôn Dục nhìn thấy Tô Bắc Khương bị tang thi cào xuyên bả vai hộc máu ánh mắt đều đỏ lên "Kiều Kiều" Hắn không có che dấu thực lực ném ra một đạo lôi điện cánh tay to lớn đem tang thi còn lại đều nổ lên trời chạy đến trước mặt Tô Bắc Khương ôm Tô Bắc Khương vào trong ngực dùng ngón tay cẩn thận dò xét hơi thở, thở phào nhẹ nhõm. Những người còn lại đều chạy tới vây quanh Tô Bắc Khương, Ngôn Dục sốt ruột hỏi "Đây là chuyện gì xảy ra, sao đột nhiên lại xông về phía trước một chút" Ban đêm nhiều người tạp hắn cũng không nhìn thấy thanh xảy ra chuyện gì.

Hạo Hạo chỉ vào Tiêu Mị đang lặng lẽ trốn sau lưng Hàn Kỳ "Là dì kia, Hạo Hạo thấy dì kia đẩy tỷ tỷ"

Tiêu Mị khẩn trương nói "Mày là một tiểu quỷ nói lung tung cái gì? Mới bây lớn đã nói dối rồi"

Hạo Hạo mếu máo nói "Mẹ dạy Hạo Hạo không thể nói dối, chính là dì đẩy, Hạo Hạo chính là nhìn thấy"

Tiêu Mị khân trương "Đánh rắm đứa nhỏ này ngậm máu phun người"

Lý Thục Lan đứng lên "Hạo Hạo chúng ta tuy nhỏ nhưng chưa bao giờ nói dối! Chúng tôi hảo tâm lại đây gọi các người, các người cư nhiên ân tương cừu báo như vậy"

Hàn Kỳ thấy Tiêu Mị chột dạ trốn sau lưng hắn liền biết Hạo Hạo nói thật, hắn từ trong ba lô lấy băng gạc cùng thuốc chống viêm đưa đến trong tay Ngôn Trạch Vũ "Các người cứu chúng ta, Hàn Kỳ ta tuy rằng không phải người tốt nhưng tuyệt đối không phải là người ân oán bất phân, Tiêu Mị theo các ngươi xử trí"

Theo hắn thấy Tô Bắc Khương bị trầy xước hoặc là biến thành tang thi hoặc là thức tỉnh dị năng mặc kệ là như thế nào đều là Tiêu Mị đả thương người khác nàng đều phải trả giá đắt!

Tiêu Mị vừa nghe lời này bắt lấy tay áo Hàn Kỳ "Sao ngươi có thể mặc kệ ta, ngươi còn tính là nam nhân hay không?"

Hàn Kỳ nhìn cô trong cơn thịnh nộ Tôi đã sớm cảnh cáo cô bảo cô thành thật một chút đừng làm chuyện dư thừa"

Hắn chỉ chỉ một đám người Ngôn Dục "Bọn họ cứu cô, cô trốn ở phía sau cái gì cũng không làm còn chưa tính cô còn tính kế người khác muốn hại chết người"

Tiêu Mị lúc này mới cảm giác được sợ hãi ngã ngồi trên mặt đất khóc ra tiếng "Tôi chỉ là, chỉ là muốn khiến nàng chịu chút giáo huấn! cô ta rất kiêu ngạo với tôi, tất cả mọi người đều là phụ nữ, tôi cũng là"

Ngôn Trạch Vũ đá vào vai cô đá cô nằm sấp trên mặt đất "Tâm cao khí ngạo thì thế nào đó là thói quen của chúng ta có quan hệ gì với cô"

Hạo Hạo nhỏ giọng nói thầm "Kiều Kiều tỷ tỷ mới không tâm cao khí ngạo"

Đám người Hàn Kỳ vốn rất muốn nói điều gì đó thấy tình hình này ngậm miệng lại.

"Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi!" Hắn cuối cùng nhìn thoáng qua Tiêu Mị đang khóc trên mặt đất kêu gọi mọi người thu thập hành lý đi xa về phía đại lục. Ngôn Dục gọi Lý Thục Lan qua nhẹ nhàng đặt Tô Bắc Khương vào trong ngực cô, từ trong ba lô lấy ra một tấm chăn mỏng đắp lên người cô "Dì Lý, phiền dì bôi thuốc cho cô ấy, những người còn lại đều xoay người vây quanh hai người bọn họ"Tất cả mọi người đều không nói gì chỉ yên lặng nghe lời Ngôn Dục vây thành một vòng tròn nho nhỏ vây quanh Lý Thục Lan và Tô Bắc Khương. Lý Thục Lan ở bên trong bôi thuốc cho Tô Bắc Khương có thể thỉnh thoảng nghe thấy thanh âm kêu rên của Tô Bắc Khương lúc bôi thuốc.

Ngôn Dục giữ chặt cổ Tiêu Mị nâng cô lên "Cô không nên động đến em ấy"

Tiêu Mị hô hấp không lại dùng sức muốn bẻ tay Ngôn Dục ra, nàng bị nâng lên giữa không trung muốn dùng chân đá hắn cũng không dùng được sức "Thực xin lỗi, tôi cũng không dám nữa xin anh tha cho cho tôi lân này đi."

Ngôn Trạch Vũ không tiện đi tới "Buông tha cho cô? Nằm mơ à"

Lý Thục Lan đi ra "Thuốc tốt rồi! băng bó đã sẵn sàng tiểu thư có lẽ là ngủ thϊếp đi" Nghe Lý Thục Lan nói Ngôn Dục gọi Tề Chấn lại "Chú Tề, phiền chú nhặt một đoạn chân tang thi lại đây"

Nhìn gương mặt đỏ bừng của Tiêu Mị "Ta làm sao có thể dễ dàng buông tha ngươi như vậy" Tề Chấn cầm một đoạn tang thi tản ra mùi hôi thối gãy chân đi tới không cần Ngôn Dục nói liền cho Tiêu Mị một móng vuốt! Làn da Tiêu Mị bị trầy xước, nàng chỉ là dị năng giả thủy hệ cấp một đơn giản nhưng dị năng giả nếu bị trầy xước thống khổ sẽ càng được phóng đại. Ngôn Dục ném cô xuống đất giẫm lên hai chân cô nhìn virus của zombie bắt đầu lan tràn theo vị trí bị trầy xước.

Trên mặt đất Tiêu Mị thống khổ vặn vẹo "cầu xin các người buông tha cho tôi đi, tôi cũng không dám nữa"

Không ai để ý tới cô ngoại trừ Ngôn Dục còn lạnh lùng nhìn cô ra tất cả mọi người đều vây quanh bên cạnh Tô Bắc Khương. Ngay cả Tề Chấn vừa mới nhặt được tang thi đứt lìa chi cũng là sau khi bắt nàng liền vứt bỏ tàn chi lập tức chạy đến bên cạnh Tô Bắc Khương ngồi xổm. Ngôn Dục lạnh lùng nhìn Tiêu Mị trên mặt đất đang thống khổ cào xước mình, móng tay xinh đẹp bình thường nắm đầy bùn lầy lại chậm rãi mài phẳng biến thành tang thi hắn bình tĩnh giơ tay lên một đao vung đầu cô.

"A~ đau quá!" Tô Bắc Khương tỉnh lại Ngôn Dục bỏ đao xuống bước nhanh qua đón Tô Bắc Khương từ trên tay Lý Thục Lan. Tô Bắc Khương nhìn thấy người trong vòng này "Các người đều không bị thương chứ?"

Ngôn Trạch Vũ lên tiếng "Em vẫn nên quan tâm đến chính mình đi, em nhìn xem mình trông như thế nào còn có thời gian rảnh rỗi quản người khác có bị thương hay không"

Tuy rằng giọng điệu trách cứ nhưng Tô Bắc Khương biết anh đang lo lắng cho cô, cô vươn tay giữ chặt ngón út của Ngôn Trạch Vũ "Anh,em sai rồi" Ngôn Trạch Vũ không nói gì chỉ yên lặng vòng tay Tô Bắc Khương vung tay lên thả xe ra "Mọi người vẫn nên lên xe đi"

Ngôn Dục ôm lấy cô "Chúng ta tốt nhất là thừa dịp hiện tại lên đường, tôi phát hiện đám tang thi này có chút giống tang thi lúc trước chúng ta ở Vận thành."

Bọn họ từ trên mặt đất đứng lên mở cửa Trình Tuấn rất tự giác đi tới ghế lái, Ngôn Trạch Vũ tuy rằng vẫn là rất lo lắng Tô Bắc Khương nhưng vẫn là cùng Trình Tuấn ngồi lên ghế lái phía trước. Lý Thục Lan trải giường sofa trong phòng khách trước khi Ngôn Dục bế Tô Bắc Khương lên xe "Tối nay ngủ ở đây đi, chúng ta tương đối thuận tiện chăm sóc" Ngôn Dục cẩn thận đặt cô lên giường nói lời cảm ơn với Lý Thục Lan.

"Đây là việc tôi nên làm, Ngôn tiên sinh đừng nói cảm ơn" Tề Chấn ôm Hạo Hạo nước mắt lưng tròng ra phía sau nghỉ ngơi. Hứa Hữu Nhạc nửa đêm tỉnh cũng không ngủ được cùng Ngôn Dục ngồi ở bên giường Tô Bắc Khương, Tô Bắc Khương rất muốn khuyên bọn họ đi nghỉ ngơi nhưng cô cũng cảm thấy rất mệt mỏi hơn nữa xe đi lại rung động giống như đang xoa bóp với cô ngược lại làm cho cô chậm rãi rơi vào giấc ngủ.

Đọc truyện chữ Full