TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Diệp Thiếu Cục Súc Sủng Vợ
Chương 18

Bị người giúp việc cung kính ‘đuổi’ ra ngoài, ba người nhà họ Cố đứng ở cửa lớn với vẻ mặt mờ mịt.

"Bố, mẹ, hay là chúng ta về nhà bàn bạc lại trước đi." Cố Mạn Kỳ cẩn thận nói.

Cố Chính Đào quay đầu nhìn cửa lớn đóng chặt, giọng căm hận: "Đi, chúng ta về!"

Ba người trở về nhà họ Cố.

"Chồng, Cố Phi không chịu giúp đỡ, Gia Vũ làm sao đây?" Tô Mỹ Vân nức nở hỏi.

"Bà hỏi tôi, tôi biết hỏi ai. Bà nuôi dưỡng nó tốt quá nên mới gây ra họa lớn này, căn bản là không biết hối cải... tôi còn có cách gì chứ?" Cố Chính Đào trừng hai mắt, quát Tô Mỹ Vân.

Tô Mỹ Vân bị rống đến sửng sốt: "Vậy, vậy chúng ta làm sao bây giờ? Trơ mắt nhìn Gia Vũ vào nhà tù sao? Chồng, nó là con ruột của anh mà!"

Cố Chính Đào nghẹn họng, vừa hận vừa vội, căn bản nói không ra lời.

Bầu không khí trong nháy mắt yên tĩnh.

"Bố, mẹ, con có cách này, chỉ là không biết có được hay không?" Cố Mạn Kỳ thử thăm dò lên tiếng.

"Con có chủ ý?" Tô Mỹ Vân nghe xong, liền nắm tay con gái, hỏi: "Là gì? Nói mau!"

Cố Chính Đào cũng không ngừng thúc giục: "Mạn Kỳ, con có chủ ý gì, nói mau đi, đã lúc này rồi, mặc kệ dùng được hay không, cũng phải thử."

"Con cảm thấy, mục đích chúng ta tìm chị, không phải là muốn thông qua chị ấy cầu viện nhà họ Diệp sao? Chị không đồng ý giúp đỡ... vậy chúng ta không bằng trực tiếp tìm anh Đình Dực. Hai nhà Cố Diệp là thế giao, bố là bậc bề trên của anh ấy, đến trước mặt anh ấy nhờ vả, anh ấy còn có thể không giúp sao?" Cố Mạn Kỳ mím môi nhắc nhở.

"Đúng vậy! Chúng ta có thể trực tiếp tìm Đình Dực!" Tô Mỹ Vân bừng tỉnh, kéo cánh tay Cố Chính Đào, vội vàng nói: "Chồng, Mạn Kỳ nói có lý đấy, chúng ta cần gì phải thông qua Cố Phi, chúng ta hoàn toàn tự mình đi tìm Diệp Đình Dực giúp đỡ mà."

"Nhưng, với cậu ta... anh chưa từng tiếp xúc! Chuyện Cố Phi kết hôn với cậu ta đều là ông cụ một tay sắp xếp, anh cũng giống như mấy người, chỉ gặp một lần trong hôn lễ." Cố Chính Đào do dự.

"Vậy thì thế nào? Anh là bố Cố Phi, cũng chính là bố vợ của Diệp Đình Dực, là bậc bề trên, anh đích thân gọi điện thoại cho cậu ta, cầu cậu ta giúp đỡ, chẳng lẽ cậu ta dám cự tuyệt sao?" Tô Mỹ Vân thuyết phục.

"Nhưng..." Nghĩ đến lời đồn liên quan đến cậu chủ nhà họ Diệp ngông cuồng ngỗ ngược, kiêu ngạo, trong lòng Cố Chính Đào có chút sợ hãi: “Nếu không chờ ông cụ tỉnh lại rồi nhờ ông đến nhà họ Diệp nói chuyện.”

"Ông cụ còn ở trong bệnh viện, Gia Vũ không đợi được..." Tô Mỹ Vân nôn nóng: "Chồng, Gia Vũ từ nhỏ đã được nuông chiều, căn bản không chịu được khổ, bây giờ lại đang ở trong trại tam giam, chuyện này ồn ào lớn như vậy, không biết ở trong đó bao nhiêu đau khổ. Chồng, anh cứu nó đi, đừng bỏ mặc nó mà!"

"Tôi chưa nói mặc kệ nó, Gia Vũ cũng là con trai của tôi, tôi sao có thể mặc kệ chứ, chỉ là..." Cố Chính Đào gấp gáp biện hộ.

"Bố, ông nội tức giận như vậy, dù có tỉnh lại cũng chưa chắc bằng lòng vì Gia Vũ đi gặp nhà họ Diệp. Chuyện ồn ào ra thành ra như vậy, không ai giúp đỡ thì chắc chắn Gia Vũ cũng thoát không được, thái độ của chị như vậy... bố, ngoại trừ bố ra thì còn có ai chịu ra tay chứ?" Cố Mạn Kỳ cắt ngang lời Cố Chính Đào, cầu khẩn nói.

Nghe Cố Mạn Kỳ xong, Cố Chính Đào nhất thời nghẹn lời.

"Đình Dực chỉ là thế hệ sau, cậu ta đứng ra, thật sự sẽ có ích sao?" Ông ta do dự.

"Sẽ có ích, nhất định sẽ có. Bố, coi như anh Đình Dực không được nhưng nhà anh ấy có bối cảnh, ông cụ Diệp mặc dù đã về hưu nhưng vẫn có quyền uy mà, chỉ cần ông cụ đồng ý, anh Đình Dực chắc chắc sẽ giúp, phải nể mặt người nhà chứ." Cố Mạn Kỳ liền nói.

"Chính Đào, Mạn Kỳ nói đúng, coi như Diệp Đình Dực không nể mặt, thì còn có người khác, nhà họ Diệp bọn họ quyền thế ngập trời, chỉ cần chịu ra tay, nhất định có thể cứu Gia Vũ ra." Tô Mỹ Vân như nắm lấy gỗ nổi, kích động nói.

"Bố, bố đừng do dự nữa, với năng lực của anh Đình Dực nói một cậu giúp Gia Vũ thôi, so với chúng ta còn có tác dụng ngàn vạn lần, dù không thể lập tức cứu Gia Vũ ra, cũng có thể xử em ấy giảm đi mấy năm, ở trong trại tam chịu ít tội lại."

Tô Mỹ Vân nghe Cố Mạn Kỳ nói vậy thì thất thanh khóc rống: "Tôi thương Gia Vũ, thẳng bé còn nhỏ như vậy, không biết phải gánh bao nhiêu tội đây..."

"Mỹ Vân, em đừng khóc nữa!" Cố Chính Đào vội la lên: "Tôi chính là sợ cầu cũng vô dụng thôi..."

"Sao có thể vô dụng? Chồng, Cố Phi đã gả cho Diệp Đình Dực, thì cũng đã thành vợ nhà họ Diệp rồi, anh chính là thông gia với nhà họ Diệp, bố vợ Diệp Đình Dực, Gia Vũ là em vợ cậu ta, em không tin, anh là bậc bề trên tự mình đi cầu mà Diệp Đình Dực cậu ta có thể không nể mặt từ chối anh." Tô Mỹ Vân lau nước mắt trên mặt, kiên định nói.

"Mẹ con nói đúng đó, bố, anh Đình Dực là người rất tốt, sẽ không cự tuyệt bố đâu..." Cố Mạn Kỳ giật dây nói.

Con gái và vợ đều nói như vậy, Cố Chính Đào có thêm tự tin, cắn răng nói: "Được rồi, bây giờ tôi liên lạc với Diệp Đình Dực, nói chuyện với cậu ta..."

Hao tổn tâm cơ, thiên tân vạn khổ, Cố Chính Đào mới tìm được cách liên lạc với Diệp Đình Dực, gọi điện thoại, nói rõ hết mọi chuyện, uy hϊếp cầu xin đều làm hết, dùng mọi thủ đoạn, làm đến ông ta đau cả đầu.

Lấp liếm ứng phó với Cố Chính Đào xong, Diệp Đình Dực hơi do dự, lấy điện thoại gọi cho Cố Phi, sau một tiếng ‘tút’, giọng nói trong trẻo của Cố Phi truyền đến: "Alo, xin chào, tôi là Cố Phi."

"Nhóc con…" Diệp Đình Dực nói: "Là anh."

"Đình Dực." Cố Phi hơi kinh ngạc, rồi lập tức mừng rỡ ngồi xuống bên giường: "Chuyện ở công ty anh xong rồi sao? Lúc nào thì trở về?"

"Không có, chưa xong, chỉ là có chút chuyện muốn nói với em." Diệp Đình Dực do dự, trầm giọng nói: "Nhóc con, vừa nãy bố của em gọi điện thoại cho anh, nhờ anh tìm người... đứng ra nộp bảo lãnh cho em trai của em, nhưng chuyện của em trai em lớn như vậy nên tạm thời anh không đồng ý..."

Còn chưa nói xong, Cố Phi đã cắt lời của anh: "Cái gì? Cố Chính Đào tìm anh? Ông ta dám?" Máu cả người lập tức chạy vọt lên não, cô không nhịn được tức giận mắng: "Đám người vô lại kia!"

"Nhóc con..." Diệp Đình Dực nghe mà sững sờ.

“Đình Dực, anh nghe em, chuyện Cố Gia Vũ, anh đừng xía vào, dù là ai tới tìm anh, anh cũng không cần quản!" Cố Phi tức giận nói.

"Thật sự không cần anh quản, em chắc chắn chứ?" Diệp Đình Dực nghiêm túc hỏi.

"Đúng, em chắc chắn!" Lửa giận trong lòng Cố Phi càng tăng vọt, nhưng vẫn ôn nhu giải thích: "Anh nghe em nói, anh không ở Tân Thành nên không biết chuyện này ầm ĩ lớn thế nào đâu, cả nhà ba người đều là đang sống sờ sờ, mà đều đã chết ở trong tay Cố Gia Vũ..."

"Vợ của người bị hại kia ở đã tự sát trên sóng livestream, video đó đến bây giờ vẫn còn treo ở đầu đề, ông nội tức đến vào bệnh viện, chuyện này, ai dính đến đều không tốt đẹp!"

"Bọn người Cố Chính Đào đã đến bước đường cùng, có thể kéo theo anh lội xuống nước[1] đó. Đình Dực, người ta đã phạm tội, em không muốn anh giúp bọn họ, anh có nghe thấy không?" Cố Phi nói không ngừng.

[1] lội xuống nước: (ví với làm việc xấu)

Đọc truyện chữ Full