Editor: Hye JinKhụ khụ khụ ...!Đàm Tú Phương ngồi xổm trong góc tường sắt thuốc, khói thuốc xộc vào mắt làm nước mắt phải lăn ra tới, cổ họng cũng khó chịu, không ngừng ho khan.Chu Tiểu Lan nhìn thấy, không những không nghĩ giúp đỡ, còn che mũi nói những lời châm chọc: "Đồ ma ốm, bị có chút bệnh nhỏ mà lăn lộn phiền phức như vậy, trong nhà hôi muốn chết.
Cô đi ra bên ngoài sắc thuốc đi, không cho sắc thuốc trong nhà."Nhà ai sắc thuốc mà chẳng sắc trong nhà? Bắt cô đi ra ngoài sắc thuốc nước, thuốc, nồi niêu cũng phải mang đi ra bên ngoài.
Bên ngoài không có cái gì che chắn được, một trận gió thổi tới làm tro bụi cuốn bay đầy trời, bay hết vào trong cái nồi này thì thuốc này sắc vô ích à?Chu Tiểu Lan rõ ràng đang muốn tìm lỗi, cô ta nhàn rỗi không có gì làm sao? Cứ phải tìm chuyện gây chuyện với cô.Đàm Tú Phương đang lo lắng không biết phải bắt đầu từ đâu để đối phó với gia đình này, thì đụng tới Chu Tiểu Lan.Cô che miệng, ho khan một tiếng, nhẹ nhàng nói: "Tiểu Lan, chị cũng không muốn uống thuốc đâu.
Nhưng anh hai của em sắp trở về rồi, chị phải nhanh chóng khỏe lại, bằng không anh ấy về lo lắng cho chị, chị không muốn anh ấy phải lo lắng."Chu Tiểu Lan nghe xong cảm thấy trong lòng chua lòng: "Cô đừng có mà mơ mộng nữa? Anh hai của tôi muốn lo cũng là lo cho đứa em gái ruột này, cô tính là cái thá gì?"Vừa nghe lời này, Đàm Tú Phương liền biết vợ chồng Chu Đại Toàn chưa nói với Chu Tiểu Lan việc Chu Gia Thành cưới người khác bên ngoài.Cũng là chẳng gì lạ, tính tình của Chu Tiểu Lan kiêu ngạo, miệng lúc này cũng kêu quát quát, giấu không được chuyện gì.
Nếu mà cô ta viết, xác định đúng sẽ không ngừng tứ bề mà trào phúng chế nhạo cô cho xem, còn đem chuyện này truyền đến toàn thôn đều biết.
Chu Đại Toàn lại sĩ diện như vậy chắc chắn không nói cho cô ta.
Đời trước, hình như cũng là sau khi Chu Gia Thành trở về, cô ta mới bắt đầu chế nhạo cô, nói cách khác, Chu Đại Toàn ban đầu toàn bộ tính toán đều gạt cô ta.Thật tốt, cô ta cái gì cũng không biết, tính tình Chu Tiểu Lan dễ lợi dụng, tùy tiện một kích thôi đủ để cô ta nhảy nhỏ lên, chỉ làm theo ý của mình.
Lưu Thải Vân và Chu Đại Toàn khôn khéo cả đời, lại nuôi ra một đứa con gái điêu ngoa tùy hứng mà ngu xuẩn hết chỗ nói, không thể không nói đúng là thất bại lớn nhất.Đàm Tú Phương mỉm cười nhìn Chu Tiểu Lan, trong mắt tràn đầy bao dung: "Tiểu Lan, em vẫn còn nhỏ chưa hiểu chuyện, tình cảm vợ chồng khác với tình cảm anh em ruột.
Chờ em gả chồng, em sẽ biết.
Em xem mấy vở kịch kia, nam nhân có tiền đồ, tranh cáo mệnh cho mẹ cho vợ, nào có ai tranh cho chị em ruột đâu? Em là em gái ruột duy nhất của anh hai em, chúng ta tự nhiên quan tâm em, nhưng anh trai em lo lắng cho chị, chị lo lắng cho anh trai em, hai cái này không hề xung đột, em nói có đúng hay không? Em yên tâm đi, chờ em gả đến Điền gia rồi, nếu là Điền Sinh kia bắt nạt em, chẳng sợ chị với anh trai em vào thành, chỉ cần nhận được tin chúng ta sẽ lập tức trở về chống lưng cho em."Anh trai cô có tiền đồ lại đem theo một nữ nhân không liên quan vào thành hưởng phúc, mà cô đứa em gái ruột lại chỉ có thể ở lại nông thôn sống cơ cực, bị người ta khi dễ mới dùng được tên tuổi của anh trai? Dựa vào cái gì a? Cô mới là em ruột của anh trai, là người thân, là quan hệ huyết thống.Giờ phút này, nỗi bất bình trong lòng Chu Tiểu Lan đã lên đến cực điểm.Cô ta mím môi trừng mắt nhìn Đàm Tú Phương: "Cô dựa vào cái thá gì mà cùng anh trai tôi vào thành hưởng phúc? Tính có vào thành cũng là tôi vào thành, cô là cái cọng hành gì? Đến lượt cô à, mộng tưởng?"Đàm Tú Phương mỉm cười nhìn Chu Tiểu Lan nhảy nhót, ánh mắt như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện: "Vợ chồng làm sao có thể xa cách được.
Bất quá Tiểu Lan nói cũng có đạo lý, em là em gái của anh trai em, không đạo lý anh chị dâu vào thành chỉ để mình em ở lại nông thôn trồng trọt.
Chờ anh trai em trở về, chị hỏi anh ấy một chút, xem có biện pháp nào đem em cùng Điền Sinh mang luôn vào thành, em xem có được không?"“Ai bảo cô đi nói, bộ tôi không có miệng sao?" Chu Tiểu Lan rất bất mãn với giọng điệu của Đàm Tú Phương, bất quá tính cô ta thức thời, cô rất vừa lòng.Đàm Tú Phương cũng không hề tức giận, vẫn ôn nhu như cũ: "Cũng có lý, em cùng anh trai cùng nhau lớn lên, tình cảm anh em sâu đậm.
Em nói sao anh ấy có thể không đáp ứng.
Chị xem Xuân Hoa cùng em tuổi xấp xỉ nhau, nhà bọn họ đứa em gái này cũng chưa có bàn hôn sự, nhà bọn họ thương em ấy như vậy, sợ là cũng luyến tiếc để em ấy ở nông thôn chịu khổ, em cùng em ấy quan hệ tốt.
Quay đầu lại tìm cô ấy hỏi thăm xem, nếu bọn họ có biện pháp chúng ta cũng có thể chờ anh trai em về nói luôn, đỡ cho anh trai em phải nghĩ biện pháp."“Này còn đợi cô nói, tôi đã nghĩ tới từ lâu rồi, bây giờ tôi sẽ đi hỏi Xuân Hoa.” Chu Tiểu Lan cảm thấy những gì Đàm Tú Phương nói khá có lý, chỉ là có chết cũng không chịu thừa nhận, kinh tởm che mũi lại, xua tay và chạy ra ngoài..