Editor: Hye JinThím ba nghe xong thì trong lòng chua lòng: "Cha mẹ con đối với con tốt như vậy, còn tốt hơn thân sinh nữa đấy."Cơm còn chưa đủ ăn nhà ai còn có tâm tư nhàn rỗi làm thêm lần tiệc rượu, muốn thím ba kia nói khẳng định Lưu Thải Vân kia muốn khoe khoang con trai có tiền đồ, cũng chỉ có Đàm Tú Phương ngu ngốc mới còn tưởng là làm vì nó.Như không nghe thấy sự khinh thương trong lời nói của thím ba, nhợt nhạt cười, dáng vẻ hạnh phúc: "Đúng vậy, gặp được cha mẹ là phúc khí đời này của con.
Cha mẹ sợ ủy khuất con, sợ bị người ta nói lời đàm tiếu không hay còn làm quần áo mới cho con, để con sang nhà mợ đợi gả.
Cho nên chú Khang chú kê cho cháu hai ngày thuốc, bởi vì kế tiếp mấy ngày cháu không thể trở về tìm chú xem bệnh."Khang Đại Giang không phải loại người không biết nghĩ, đồng ý ngay lập tức: "Được rồi!"Hắn kê cho Đàm Tú Phương ba ngày thuốc.Mang theo thuốc, Đàm Tú Phương bước ra khỏi nhà họ Khang, vẫn còn nghe thấy lời đàm tiếu ở bên trong, lúc bước ra sân còn nghe thấy thím ba lớn giọng: "Tú Phương thật là có phúc, Chu Đại Thành cùng Lưu Thải Vân xem con bé như con gái ruột, sợ ủy khuất nó, chuẩn bị chờ Gia Thành trở về lại làm một lần lễ.
Nghe nói quần áo mới cấp Tú Phương đã chuẩn bị tốt, đúng là tốt thật nhỉ ..."Vâng, đúng là tốt thật đấy, Đàm Tú Phương cũng thấy thật là tốt biết mấy, sang đây gặp được thím ba, thím ba này biết ăn nói nhất Chu gia thôn này.
Gặp người là sẽ nói, cô đoán không đến nửa ngày đâu chuyện này sẽ truyền khắp thôn.
Cô muốn nhìn xem Chu Đại Toàn cùng Lưu Thải Vân hai vợ chồng này làm sao xử lý tốt chuyện này? Ha ha cái loại hứa hẹn này không cần phí tổn à?***Chu Đại Toàn xong việc ngoài đồng đang vác cuốc về nhà, vừa bước vào làng, Ngũ Nương đang đứng chỗ đất trồng rau của nhà mình cười ha hả: "Chúc mừng, Đại Toàn chúng ta là hương thân chung một thôn, nhất định phải mời chúng ta nha!"Chu Đại Toàn cảm thấy không thể giải thích được, vừa muốn hỏi rõ ràng, Ngô Nương đã hái rau xong rồi bước vào nhà.Hắn lắc đầu và tiếp tục đi về nhà, chưa đi được bao xa thì gặp Chu Quế Tài.
Hắn cũng cười cười chào hỏi Chu Đại Toàn: "Đại Toàn, chúc mừng, Gia Thành khi nào sẽ trở lại, nếu cần giúp đỡ thì kêu một tiếng, chúng ta đều là anh em!"“Ồ, được.” Chu Đại Toàn gật đầu, nghĩ rằng chắc là do Lưu Thải Vân truyền ra ngoài chuyện con trai sắp về.Hắn về nhà việc đầu tiên là hỏi Lưu Thải Vân chuyện này.Lưu Thải Vân vẻ mặt ngơ ngác không thể giải thích được: "Không có a!" Bà còn chưa kịp đi ra ngoài khoe khoang đâu nhỉ.Chu Đại Toàn cau mày: "Vậy thì chuyện gì đang xảy ra?"Khi hai vợ chồng đang phân vân thì chị dâu hai của Chu Đại Toàn bước vào, há mồm liền oán giận: "Đại Toàn, Thải Vân, hai người có chuyện gì vậy? Gia Thành cùng Tú Phương tổ chức tiệc rượu, chuyện lớn như vậy đều không nói với chúng ta một tiếng, người ngoài đã biết hết rồi chúng ta người trong nhà lại cái gì cũng không biết, nói ra giống cái gì!"Chu Đại Toàn và Lưu Thải Vân hai mặt nhìn nhau, đều từ mắt đối phương thấy sự khiếp sợ.Lưu Thải Vân lắp bắp: "Chị dâu, chị nghe lời ai vậy?"Chị dâu hai không để ý đến sự khác thường của hai vợ chồng, xua tay: “Chuyện ấy à, truyền khắp thôn rồi, người ta đều nói hai người tốt bụng, thương dâu con hơn cả con ruột.
Chị nói này hai em cũng quá hảo tâm rồi, còn tiêu tiền cho bọ họ làm một lần tiệc rượu, bất quá cũng đúng Gia Thành có tiền đồ, náo nhiệt chút cũng được."Chu Đại Toàn và Lưu Thải Vân nào có tâm tư nghe nữa, tâm phiền ý loạn, tìm lấy cớ đuổi người đi, bà nhìn tôi tôi nhìn bà vẻ mặt sầu khổ.Thật lâu sau, Lưu Thải Vân cay đắng hỏi: "Cha nó, cái này làm sao bây giờ?"Toàn thôn đã biết Gia Thành sẽ làm tiệc rượu một lần nữa, cái này nếu không làm thì không phải mọi người sẽ chê cười bọn họ hay sao? Hơn nữa đến lúc đó những gì họ làm có lẽ không thể giấu giếm được với người trong thôn được nữa.Chu Đại Toàn càng tức giận: "Tú Phương đâu? Gọi nó ra đây."Chính con nhỏ này miệng rộng, đi ra ngoài ồn ào.Lưu Thải Vân nổi giận đùng đùng, kêu Đàm Tú Phương đang ở sân sau thu thập củi gỗ kêu vào nhà.Đàm Tú Phương lau tay trên quần áo, vào cửa cười ngọt ngào gọi: "Cha, mẹ, gọi con sao?"Chu Đại Toàn lạnh lùng nhìn cô: "Ai bảo cô ra ngoài nói hươu nói vượn?"Đàm Tú Phương chớp mắt, khó hiểu nhìn: "Cha, con, con không có a?"Lưu Thải Vân tức giận la làng: "Còn không có? Vậy tại sao người trong thôn lại biết cô và Gia Thành chuẩn bị làm tiệc rượu?"Đàm Tú Phương nghe xong liền mỉm cười: "Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Lúc con đến nhà chú Khang lấy thuốc, có nói qua một lần.
Mà cái này đâu phải là nói hươu nói vượn đâu ạ? Gia Thành sắp về rồi, cha mẹ tối qua chính miệng nói là làm tiệc rượu cho bọn con.
Con cũng là nghĩ cha mẹ đối xử tốt với con như vậy không có gì báo đáp, chỉ có thể làm cho mọi người biết cha mẹ tốt như thế nào mà thôi.
Cấp cho Chu gia chúng ta thanh danh tốt, cũng không uổng công ba mẹ lo liệu chuyện này.".