Editor: Hye JinLão Lưu sửng sốt, trợn to hai mắt, nhìn Lưu Thải Vân đầy vẻ khó tin: "Em ....!Em cũng bôi nhọ anh?"Lưu Thải Vân che mặt không nói tiếng nào, chỉ khóc, khóc không ngừng, khóc đến thương tâm muốn chết, miệng thì không ngừng mà nhắc mãi: "Tiểu Lan của mẹ, số của con thật khổ quá đi, là mẹ có lỗi với con, nếu không phải mẹ muốn để con lại đây tránh đầu sóng ngọn gió, con làm sao gặp phải loại sự tình này ...."Một câu bà ta cũng không trả lời cậu cả Lưu, nhưng hiệu quả còn tốt hơn nhiều.
Mọi người nhìn cái bộ dạng này, đối với lời nói của bà ta đáng tin hơn vài phần.Là một người con dâu hiếu thảo, Đàm Tú Phương đương nhiên không nỡ nhìn mẹ chồng khóc muốn tắt thở rồi mà không có bất kỳ phản ứng gì.
Đàm Tú Phương nhanh chóng chạy lên đỡ Lưu Thải Vân: "Me, mẹ đừng khổ sở, cha nhất định sẽ cứu Tiểu Lan trở về."Lưu Thải Vân đẩy người ra: "Cút đi mày cút đi, mày ở cùng Tiểu Lan, ở chung trong phòng, vậy mà Tiểu Lan bị người ta mang đi, mày cũng không biết.
Là mày vẫn không vừa mắt Tiểu Lan đúng không, ngại Tiểu Lan ở nhà ăn uống, hiện tại Tiểu Lan xảy ra chuyện vừa đúng ý mày, mày như ý nguyện rồi đúng không?"Hay cho Lưu Thải Vân, thật là vô liêm sỉ, trả đũa cô, vu hãm cô, tưởng đem cô kéo xuống nước sao? Một người phụ nữ không hợp với cô em chồng, cùng người ngoài hợp lại hãm hại cô em chồng, nữ nhân như vậy làm sao mà có chỗ dừng chân ở trong thôn.Đàm Tú Phương không nhận, cắn môi thương tâm muốn chết: "Mẹ, sao mẹ lại nói con như vậy? Tiểu Lan là một cô gái, sắp gả chồng đến nơi rồi, con ngại cái gì? Có cái gì để ngại.
Gia Thành có mỗi Tiểu Lan là em gái, con mong muốn em ấy tốt, nếu em ấy gả được nhà tốt thời điểm mấu chốt còn có thể kéo Gia Thành một phen.
Con vì cái gì mà hại em ấy?"Nói đến thương tâm động lòng người, giơ tay phải lên: "Tôi, Đàm Tú Phương, thề rằng nếu Chu Tiểu Lan kết hôn với Hoàng Lão Tam là do tôi làm hại thì ắt gặp thiên lôi đánh xuống, chết không tử tế."Niên đại này người ta còn mê tín lắm, nhất là dân quê, chữ to còn không biết nào biết đến nguyên lý sấm chớp đánh xuống đâu, còn cho rằng đây là ông trời phát hỏa nữa là!Vì vậy mọi người đây đều coi trọng lời thề, thấy Đàm Tú Phương dám thề độc, tất nhiên chẳng ai còn hoài nghi lời của cô, ngay cả Lưu Thải Vân cũng không còn lời nào để nói.Như vậy còn chưa đủ, Đàm Tú Phương lại ngẩng đầu lên, chủ động nói với Chu Đại Toàn: "Cha, chuyện nhà họ Lưu làm hại Tiểu Lan có thể tạm gác lại sang một bên, quay đầu tìm bọn họ tính sổ sau, việc cấp bách bây giờ là cứu Tiểu Lan trở về.
Con không biết Hoàng Lão Tam là người nào nhưng cái hành vi lén lút mua bán người thì không phải người gì trong sạch.
Chúng ta sớm một chút tìm được Tiểu Lan, Tiểu Lan ít chịu thiệt hơn được phần nào."Điều này khá có đạo lý, chú hai chu cũng nghĩ như vậy, thúc giục Chu Đại Toàn: "Đúng vậy, trước tiên chúng ta hãy hỏi xem họ đã bán Tiểu Lan của chúng ta ở đâu.
Điều quan trọng là phải cứu được người đã, cứu người quan trọng, quay đầu rồi tìm Lưu gia tính sổ."Chu Đại Toàn có phần không tình nguyện, hắn sợ chờ lát nữa sang nhà họ Hoàng, họ Hoàng cùng họ Lưu đối thượng, đối với hắn bất lợi, thật vất vả lắm mới đem cái nồi úp lên đầu Lưu gia, hắn không muốn cành mẹ đẻ cành con thêm phiền.Hơn nữa, con gái đã vào cửa nhà họ Hoàng rồi, danh tiếng bại hoại, sau khi mang trở về nhà cũng chẳng gả được cho người trong sạch gì cho cam, còn bị người trong thôn chỉ chỉ trỏ trỏ, không bằng để nó gả đến Hoàng gia là được.
Dù sao Gia Thành đã trở về, có nhà mẹ đẻ chống lưng, người Hoàng gia cũng không dám khi dễ nó.Nhìn thấy dáng vẻ do dự của Chu Đại Toàn, Đàm Tú Phương cảm thấy ớn lạnh.
Đây là con gái ruột của hắn, con gái duy nhất của hắn mà hắn cũng không nghĩ đi tìm, chẳng trách đời trước hắn đối với cô người ngoài tàn nhẫn như vậy.
Lão già này máu lạnh, trong cảm nhận của hắn chỉ có chính hắn, con trai của hắn, cháu trai của hắn, những người khác đều là đối tượng hy sinh để vứt bỏ.Cô phải ngăn chuyện này lại không thể để hắn được như ý nguyện.
Gả Chu Tiểu Lan đi là chiêu cờ bị phế, chỉ có ăn vạ ở Hoàng gia thì Chu Tiểu Lan mới có giá trị nhất, mới có thể đảo điên Chu gia, mới có thể ném mặt mũi cả nhà họ Chu.
Chu gia muốn tháng ngày bình an, nằm mơ!"Cha, cha lo lắng cho con và Gia Thành sao? Hôm nay nào trách được Tiểu Lan, em ấy là người bị hại, không phải là em ấy sai, muốn trách thì trách những người thân thích tâm can đen tối, đến cháu gái ngoại mình cũng hại.
Cha, mẹ mặc kệ Tiểu Lan đã xảy ra cái gì, em ấy đều là em gái của con, con và Gia Thành sẽ chiếu cố em ấy, chẳng sợ dưỡng em ấy cả đời con cũng không ý kiến, con tin tưởng Gia Thành cũng như vậy.
Chúng ta nhanh lên mang Tiểu Lan về nhà trước.".