Đường đi không tính là xa, Cảnh Tu Huyền rất nhanh đã chạy tới rồi.
Hắn của hôm nay vẫn như cũ là một thân áo bào màu đậm. Dáng người thẳng tắp, khuôn mặt lạnh lùng, càng ngày càng lộ ra lông mày như lưỡi đao, lạnh lùng khinh người. Hắn đầu tiên là nhìn thấy bà tử và nha đầu bị trói ở ngoài, hơi nhíu mày.
Thấy khóe miệng của bà tử kia còn có dầu mỡ, ánh mắt lộ ra sự chán ghét là một chút sát ý không dễ nhận ra.
Bóng dáng cao lớn của hắn vừa xuất hiện, Đỗ thị liền cầm khăn lau nước mắt: “Hầu gia… chúng ta thật sự là không có mặt mũi ở lại Hầu phủ nữa, xin Hầu gia đưa chúng ta về Lục gia đi…”
Úc Vân Từ trào phúng cười một tiếng, Đỗ thị này còn biết lấy lui làm tiến. Thế như hôm nay nàng hạ quyết tâm phải trừng trị mẫu nữ hai người này, làm sao lại để cho đối phương nói vài ba câu liền mập mờ trôi qua.
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền quét một vòng đống bừa bộn trên đất, lại nhìn về phía nàng.
“Chuyện gì xảy ra?”
Giọng nói lãnh đạm, cũng không có sự lên xuống gì.
Nàng cảm thấy thả lỏng, hắn không tin lời từ một phía của Đỗ thị là được.
“Hầu gia, như ngài thấy, cái bàn này là ta lật. Thật sự là thái độ làm người giải quyết công việc của di phu nhân quá quá đáng, ta nhất thời không nhịn được. Cẩm Nhi nhỏ như vậy, bên cạnh không có một người nào được việc. Hai hạ nhân bên ngoài kia là di phu nhân mua vào phủ, khế ước bán thân nghe nói là di phu nhân giữ. Bọn họ không cố gắng chăm sóc chủ tử, ngay cả Cẩm Nhi lúc nào đã không còn trong phòng nữa cũng không biết. Mà đáng giận hơn là, bọn họ ăn đồ ăn phân lệ của Cẩm Nhi, chỉ cho Cẩm Nhi ăn cháo trắng nguội lạnh.”
“Hầu gia, ta biết ngài bận rộn, lúc trước ở trong phủ một vài việc nhỏ cứ giao cho di phu nhân quản lý. Chỉ là điều ta không hiểu rõ chính là, xin hỏi hai người này rốt cuộc coi là người của di phu nhân hay là người của Hầu phủ chúng ta. Nếu là người của di phu nhân, đương nhiên chỉ có thể hầu hạ di phu nhân, nếu là người của Hầu phủ chúng ta, vì sao khế ước bán thân do di phu nhân giữ?”
“Hầu gia…” Đỗ thị vội vàng đi vào phòng trong, lấy khế ước bán thân tới: “Là ta suy nghĩ không chu đáo, lúc trước phu nhân chưa vào cửa, Hầu gia ngài lại bận. Ta nghĩ đều là việc nhỏ liền không đi làm phiền Hầu gia, nào nghĩ đến hôm nay phu nhân sẽ dùng việc này làm khó dễ… Hoàn Bội thẹn đến mức trốn đi… nói là không có mặt mũi gặp ai…”
Đỗ thị cũng là giỏi tài ăn nói, không biết phụ nhân cổ đại đều ngụy biện như thế hay là người nàng gặp phải đều là đồng loại của nhau, Phương thị và Đỗ thị có vài chỗ thật đúng là giống nhau.
Chỉ là nàng cũng không phải là nguyên chủ, cũng không phải lớn lên ở cổ đại, có một số việc người khác có lẽ khó mà nói. Nhưng nàng cảm thấy không có gì là không thể nói, nhất là đối phó với loại người quen thuộc với mánh khóe nội trạch như Đỗ thị, chính là phải cái gì cũng bày ra nói, không cần che giấu một chút nào.
“Hầu gia, biểu muội Lục gia vừa rồi y phục không chỉnh tề, khóc kêu muốn đi tìm ngài. Bị ta ngăn lại, răn dạy vài câu. Di phu nhân liền nói cái gì mà ta làm nhục nàng ta, khiến nàng ta không có mặt mũi gặp ai. Xin hỏi Hầu gia, việc này ta làm sai rồi sao?"
Nàng nhìn về phía nam nhân mím chặt môi, trong ánh mắt tất cả đều là sự thăm dò thận trọng.
Nếu như nam nhân này bênh vực Đỗ thị vậy thì sau này nàng liền mặc kệ bất cứ chuyện gì của Hầu phủ, cứ ăn ngon uống sướng ngồi ăn rồi chờ chết. Nếu như nam nhân này bênh vực mình, vậy thì nàng liền muốn quét sạch Hầu phủ, để cho mình sau này có thể có khoảng thời gian thích làm gì thì làm.
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền sâu thẳm, đen trầm nặng nề áp chế, làm cho người ta không ngăn được mà muốn né ra.
Nàng có chút chịu không nổi, ánh mắt này giống như lưỡi dao, treo phía trên nàng. Nàng vỗ lưng bé con, tránh né ánh mắt hắn. Tầm mắt hắn dời xuống, nhìn về phía đứa trẻ nàng ôm. Bé con vùi mặt trong ngực nàng, cẩn thận dùng mắt liếc trộm hắn.
Hắn nhớ tới đây là con của thứ tỷ, năm ngoái bị tộc người Đàn thị đưa tới. Chẳng qua là nuôi thêm một người, hắn liền giữ lại trong phủ. Sao nghe giọng điệu của Úc thị, lại có hạ nhân bạc đãi đứa trẻ này?
Úc Vân Từ thấy ánh mắt hắn có một chút gợn sóng, vội nói tiếp: “Hầu gia, việc của biểu muội tạm thời đặt sang một bên, chúng ta hôm nay liền nói đến hạ nhân di phu nhân mua vào phủ. Nếu di phu nhân đã có lòng tốt san sẻ với Hầu gia, vậy vì sao mặc cho hạ nhân sỉ nhục Cẩm Nhi. Nó là biểu thiếu gia của Hầu phủ, di phu nhân và Lục biểu muội cũng là họ hàng, vốn nên đối xử như nhau. Nhưng ngài nhìn xem, buổi sáng bọn họ ăn gì? Lục biểu muội sáng sớm đã dùng tổ yến, chỗ của ta cũng không có. Mà nơi đó của Cẩm Nhi, phân lệ vốn có đều bị bà tử và nha đầu kia ăn mất, thứ để lại cho Cẩm Nhi chính là một chén cháo trắng nhỏ. Hầu gia, ta thật sự là tức không nhịn nổi, lúc này mới phát cáu.”
Ánh mắt Cảnh Tu Huyền đã chuyển qua trên mặt đất, nhìn đồ ăn đầy đất còn có chén bát vỡ nát.
Hồi lâu, hắn nâng con ngươi lên, lạnh lùng nhìn về phía Đỗ thị.
Đỗ thị không nhịn được rùng mình một cái, bà ta làm sao lại không biết những chuyện mà hai hạ nhân kia làm ra chứ, chẳng qua là giả vờ không biết rõ tình hình thôi. Lúc này bị Úc Vân Từ vạch trần, làm gì có chuyện nhận.
“Hầu gia, phu nhân, ta thật sự không biết hai người kia lớn mật như thế…”
“Ngươi không biết, hay là căn bản chưa từng quan tâm? Ngươi nhìn ngươi xem, một buổi sáng, vừa gà vừa thịt, Cẩm Nhi của chúng ta có lẽ đều chưa từng ăn bao giờ đâu?”
Úc Vân Từ nói, nhìn về phía bé con trong ngực: “Cẩm Nhi… mấy ngày nay con có ăn thịt không?”
Bé con lắc đầu: “Đậu hũ… ngon…”
Mắt nàng đỏ lên, suýt chút nữa tuôn nước mắt. Ngay cả đậu hũ cũng ngon, nào nói tới có thịt để ăn? Trong lòng càng thêm căm ghét hai hạ nhân kia, ánh mắt bắn xuyên qua như dao.
Lúc nhìn về phía Đỗ thị lần nữa, vẻ mặt càng thêm căm ghét.
“Di phu nhân, nếu hiện tại ta đã gả vào Hầu phủ, sau này chuyện của Hầu phủ cũng không cần ngươi quan tâm nữa. Ta nghe nói ngươi giúp Hầu phủ mua mấy hạ nhân, khế ước bán thân ở đâu?”
Đỗ thị không tự chủ được nhìn qua Cảnh Tu Huyền, Cảnh Tu Huyền không nói một lời, cũng không ngăn cản. Bà ta uất ức đi vào phòng trong, không lâu sau lại lấy cầm mấy tờ khế ước bán thân đi ra.
Thải Thanh nhận thay Úc Vân Từ.
Mặc dù bản thân hạ quyết tâm ôm chặt cái trụ Hầu gia này, nhưng nam nhân ở trong việc này quả thật không quá để tâm. Rõ ràng là cháu trai của hắn, cho dù là con của thứ tỷ cũng không có đạo lý tùy ý ném cho hạ nhân như vậy.
Còn có Lục biểu muội kia, nàng cũng không tin, hắn sẽ không nhìn ra đối phương có chủ ý gì?
“Hầu gia, cái gọi là nam nữ khác nhau. Giống như vừa rồi Lục biểu muội sốt ruột như thế liền liều mạng đi tìm ngài, nếu như lan truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ như thế nào?”
“Hầu phủ chúng ta có lòng tốt thu nhân giúp đỡ mẫu nữ di phu nhân, nếu Lục biểu muội trở thành thiếp thất của ngài, người khác sẽ nói ngài thế nào? Bọn họ sẽ nói ngài thu nhận giúp đỡ bọn họ chính là có ý khác.”
Cảnh Tu Huyền nhìn nàng, nàng vẫn ôm Đàn Cẩm, dáng vẻ ngôn từ chính nghĩa kia khiến nàng thoạt nhìn vô cùng sinh động.
Hắn hiện tại là cái đùi vàng của mình, nàng không dám chất vấn hắn. Nhưng trong chuyện của Đàn Cẩm, người có lỗi nhất chính là hắn. Nếu như không phải hắn không thèm để ý, Đỗ thị làm sao dám mặc cho hạ nhân sỉ nhục Cẩm Nhi.
Nàng thật sự là trong lòng tức giận, làm như gãi ngứa nói thầm một câu: “Đương nhiên, nếu như Hầu gia muốn nạp thiếp, vậy bất luận là ai cũng không ngăn cản được.”
Mặt mày Cảnh Tu Huyền trầm xuống, nàng đây là ý gì?
Hắn tự đánh giá tâm tư không ở trong chuyện tình yêu nam nữ, cũng chưa từng nghĩ tới thiếp thất gì đó các loại. Lời này của nàng ngược lại nhắc nhở mình, đúng là không nên giữ mẫu nữ Đỗ thị ở lại trong phủ nữa.
“Ngươi cố kỵ rất đúng, vậy thì ta viết một lá thư đến Lục gia. Mặt khác, sau này chuyện nội trạch, phu nhân không cần phái người mời ta, tự mình giải quyết là được.”
Nói xong, hắn lưu loát xoay người, chốc lát đã đi ra khỏi phòng.
Đỗ thị há miệng, không tin vào những gì mình nghe được. Nếu như bị đưa về Lục gia, chỉ với cái nhà sa cơ thất thế như Lục gia, Hoàn Bội còn có thể tìm được nhà chồng tốt?
Úc Vân Từ nhìn bà ta, lộ ra một ánh mắt thắng lợi. Lại khinh thường nhìn Lục Hoàn Bội chẳng biết từ lúc nào đã thò đầu ra, Lục Hoàn Bội bị ánh mắt của nàng kích động, người liền xông ra ngoài.
“Biểu ca…”
Cảnh Tu Huyền nghe thấy tiếng, cơ thể di chuyển một cái, Lục Hoàn Bội nhào vào khoảng không, té lăn trên mặt đất. Bên cạnh nàng ta, bụi đất tung bay, trên mặt tất cả đều là bụi đất, xem ra hết sức nhếch nhác.
Mà điều khiến nàng ta sụp đổ nhất chính là, bóng dáng thon dài kia ngay cả đầu cũng không quay lại, trực tiếp đi ra khỏi viện tử.
Úc Vân Từ suýt chút nữa cười ra tiếng, mặc dù nàng quen biết nam nhân này không lâu nhưng hành động của nam nhân này có đôi khi rất được lòng nàng. Chính là giống như thuận theo ý của mình, không dây dưa dài dòng một chút nào.
Lần thăm dò này khiến nàng rất hài lòng, nàng nghĩ, nàng nên dọn dẹp Hầu phủ sạch sẽ, sau đó liền có thể sống tháng ngày tự do của mình.
“Đi thôi, đợi chút nữa gọi người trên khế ước bán thân đến rồi tìm người môi giới.”
Nàng dặn dò Thải Thanh, lại là cố ý nói cho Đỗ thị nghe. Người Đỗ thị mua vào phủ, nàng sẽ không giữ lại một người nào, chút nữa cho người bán đi, lại mua hai người vào chăm sóc Cẩm Nhi.
Lúc đi ngang qua Lục Hoàn Bội, nàng cố ý dùng giọng nói không lớn không nhỏ nói: “Biểu muội, danh tiết của nữ nhân quan trọng cỡ nào. Ngươi phải thận trọng, bằng không sẽ bị người ta khinh thường. Có điều… ngẫm lại chuyện của ngươi và Thẩm thiếu gia, lại nhìn xem dáng vẻ hiện giờ của người, ta cảm thấy ngược lại nói còn nghe được. Dù sao… ngươi đã có thể hẹn ngoại nam ở trong trạch thì còn có chuyện gì không làm được…”
Nói xong, nàng liếc mắt nhìn Đỗ thị đi ra theo một cái.
Đỗ thị lệnh cho bọn nha đầu tiến lên, vội vàng dìu nữ nhi vào trong.
“Phu nhân, làm người không thể quá tuyệt tình, nếu không sớm muộn cũng sẽ gặp họa.”
Người này là đang cảnh cáo nàng? Úc Vân Từ mỉm cười, nguyên chủ cũng không trêu chọc gì Đỗ thị nhỉ, Đỗ thị còn không phải là muốn hại nàng ta sao. Là họa hay phúc, nên tới thì cuối cùng cũng sẽ tới, tránh cũng không tránh được.
“Là ta tuyệt tình hay là di phu nhân tuyệt tình, ta tự hỏi lúc trước chưa từng đắc tội với di phu nhân. Di phu nhân tại sao lại liên hợp với kế mẫu kia của ta cùng nhau hủy đi danh tiết của ta?”
Mặt Đỗ thị tái đi, hóa ra mọi thứ mình làm đều bị họ Úc nhìn thấy trong mắt, chẳng trách hiện tại nàng muốn nhắm vào mình.
“Di phu nhân không thừa nhận cũng không sao, rất nhiều chuyện chẳng cần chứng cứ, cũng không cần thật sự ở trước mặt người khác tranh cãi nguyên nhân, có điều trời biết đất biết ngươi biết ta biết.”
Cho nên, nàng muốn trừng thị mẫu nữ Đỗ thị, căn bản cũng không cần chứng cứ gì thiết thực. Chỉ cần có một chút nhược điểm, lại kéo ra những chuyện khác. Một cái mũ lớn chụp xuống, nàng cũng không tin không làm gì được mẫu nữ hai người này.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là vị Hầu gia ngầm đồng ý với hành động của nàng.
“Di phu nhân, ngươi ở tạm ở Hầu phủ chúng ta, mặc dù Lục gia chẳng mấy chốc sẽ tới con mẫu nữ các ngươi, nhưng làm khách phải có sự tự giác của làm khách, các ngươi không cảm thấy chỗ ở này quá gần viện của Hầu gia sao, ngay cả ta cũng không ở gần như các ngươi. Ngươi là trưởng bối, còn dễ nói một chút, chỉ có điều Lục biểu muội vẫn là cô nương, lan truyền ra ngoài người khác sẽ thấy thế nào? Lục biểu muội còn có thể xuất giá?”
Đỗ thị bị nàng chọc tức đến choáng váng, nhìn miệng của nàng khẽ mở khẽ đóng, hận không thể tiến lên xé nát nó.
Úc Vân Từ mặc kệ ánh mắt phun lửa của đối phương, vừa rồi Hầu gia đã nói rồi. Sau này chuyện trong nội trạch Hầu phủ do nàng quyết định, nàng cũng không tin, hạ nhân trong phủ dám không nghe nàng.
“ Người đâu, giúp di phu nhân và biểu tiểu thư thu dọn đồ đạc chuyển chỗ, lúc mặt trời lặn ta muốn nhìn thấy bọn họ vào ở trong viện mới.”
Đỗ thị thở hổn hển, một mực dùng ánh mắt trừng nàng.
Đã không để ý mặt mũi thì cũng không cần làm ra vẻ sự hiền lành của trưởng bối gì nữa.
Úc Vân Từ nhẹ nhàng cười một tiếng: “Di phu nhân, vì tránh hiềm nghi, các ngươi có phải là nên ở viện tử cách Hầu gia càng xa càng tốt?”
Mắt của Đỗ thị giống như dìm trong chất độc, cắn chặt hàm răng.
“Thải Thanh, viện xa nhất trong phủ ở đâu, ngươi sắp xếp di phu nhân qua đó đi.”
Thải Thanh lập tức gọi mấy hạ nhân, phân phó bọn họ đi vào phòng của Đỗ thị.
Đỗ thị cắn răng, từng chữ từng câu nói: “Phu nhân, làm người phải để lại đường sống, nếu không sớm muộn gì cũng sẽ có lúc thua thiết!”
“Ở nơi này của di phu nhân, ta chỉ biết là ta càng nhân nhượng các ngươi sẽ càng được đằng chân lân đằng đầu. Ngay cả ta không hề làm gì, ngươi vẫn hận ta không chết đi, đúng không? Nếu đã như vậy, ta cần gì để lại đường sống, giữ lại để di phu nhân ngươi liên hợp với người khác tới hại ta sao?”
“Nếu ta là di phu nhân, căn bản sẽ không làm như thế. Hầu phủ phú quý, nhưng có phú quý hơn nữa cũng không phải là của các ngươi. Nếu ngươi thông minh thì nên lấy lòng ta, ta chắc chắn sẽ tìm mối hôn sự tốt cho Lục biểu muội. Nhưng rõ ràng, di phu nhân không nghĩ như vậy, mà là muốn thay thế ta. Chỉ có điều, các ngươi đã đánh giá thấp ta, đánh giá thấp Hầu gia.”
Với sự hiểu biết hai ngày này của nàng, Hầu gia kia căn bản cũng không phải là một người có thể để cho người khác tính toán và chi phối.
Ánh mắt của hắn lạnh lẽo, thậm chí trong lúc lơ đãng còn để lộ sự khắc nghiệt nhàn nhạt. Hắn không quan tâm bất cứ kẻ nào, mẫu nữ Đỗ thị cũng được, cháu ngoại của mình cũng tốt, hắn dường như đều biểu hiện sự thờ ơ, mặc cho bọn họ ở trong Hầu phủ tự sinh tự diệt.
Mặc dù hắn cố gắng kiềm chế, cố gắng thể hiện sự bình thường, nhưng kiểu lạnh nhạt xem người bên cạnh như không đó không có cách nào gạt người. Có lẽ hắn vốn dĩ chính là thờ ơ với mọi thứ xảy ra, mà lạnh lùng lựa chọn khoanh tay đứng nhìn.
Nếu không, chỉ bằng mấy người Đỗ thị mua vào phủ, sao có thể thả cho Thẩm Thiệu Lăng đi vào?
Phải chăng, hắn từng hờ hững nhìn nguyên chủ dùng mọi cách giày vò, tự tìm đường chết?
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng phát lạnh, vọt lên một luồng khí lạnh.
Bé con dường như cảm nhận được sự căng cứng cơ thể vào giờ phút này của nàng, bàn tay nhỏ sợ hãi nắm chặt y phục nàng.
“Cữu mẫu…”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Phối Của Hầu Gia
Chương 17
Chương 17