Trong Hầu phủ, Đàn Cẩm đã ngủ rồi.
Trên mặt cậu bé có một chỗ sưng đỏ, ở trên làn da trắng nõn rất bắt mắt. Lông mi thật dài vẫn còn ướt, theo cậu chìm vào giấc ngủ, chóp mũi bắt đầu toát ra giọt mồ hôi nho nhỏ.
Cao thị ngồi bên giường, dùng khăn lụa nhẹ nhàng lau sạch cho cậu. Trong mắt tất cả đều là sự đau lòng, trầm thấp mà than thở.
“Cảnh Tề thiếu gia thật sự là rất quá đáng, lại có thể đối với biểu thiếu gia của chúng ta như vậy.” Hỉ Nhạc đứng ở một bên, hai gò má tức giận. Dưỡng ở Hầu phủ một khoảng thời gian, dấu đỏ ở hai má do đông lạnh mà ra của nàng ấy đã phai nhạt đi một chút.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đàn Cẩm vào học, bởi vì Úc Vân Từ phải vào cung, cho nên người đưa cậu đến lớp học là Cao thị và Hỉ Nhạc. Hỉ Nhạc là nha đầu, vẫn luôn canh giữ bên ngoài lớp học.
Trong lúc dạy học Lâm phu tử rời đi một lúc, nàng ấy liền nghe thấy tiếng kinh hô của thiếu gia nhà mình. Đợi sau khi nàng ấy xông vào liền thấy biểu thiếu gia đang nhảy loạn xạ, giống như muốn giũ rớt thứ gì đó.
Nàng ấy bước lên phía trước, từ trong vạt áo của thiếu gia bóp ra ba con sâu lông màu vàng. Nàng ấy hỏi biểu thiếu gia, biết được sâu lông là do Cảnh Tề thiếu gia ném tới. Cảnh Tề thiếu gia lập tức liền không thừa nhận, còn nói là biểu thiếu gia vu hãm
May mà trước kia nàng ấy lớn lên trong thôn, côn trùng nhỏ như vậy thật sự không dọa được nàng. Thế nhưng tư vị bị sâu lông chạm vào nàng ấy cũng biết, vừa đau vừa ngứa, khiến cho người ta không nhịn được mà gãi, gãi mãi đến khi rách da đổ máu.
Biểu thiếu gia tuổi còn nhỏ, cắn môi chịu đựng không khóc.
Nàng ấy vội vàng đưa biểu thiếu gia về, nhìn thấy trên mặt trước ngực cậu nổi lên mấy cái bọc sưng đỏ, dùng phương pháp dân gian trước kia lấy muối ngâm nước lau qua cho cậu. Sau khi trở về thiếu gia khóc một hồi rồi không khóc nữa.
Cậu càng cố nén không khóc, trong lòng nàng ấy càng đau lòng.
Có lẽ là mệt rồi, cậu dùng qua bữa trưa liền ngủ mất.
Cao thị lau sạch nước mắt, nhìn vẻ mặt khi ngủ của Đàn Cẩm. Bà thật sự xem biểu thiếu gia như con mình, vừa nhìn thấy đôi mắt khóc đến đỏ lên của cậu, lòng bà cũng tan nát theo.
Nhưng bà là hạ nhân, cho dù trong lòng có tức giận hơn nữa cũng không dám đi nhị phòng thay biểu thiếu gia đòi một lời giải thích.
“Phu nhân yêu thương biểu thiếu gia, ngươi yên tâm, sau khi nàng ấy trở về, chắc chắn sẽ đòi một lời giải thích cho biểu thiếu gia.”
Hỉ Nhạc gật đầu, cũng chỉ có chờ phu nhân quay về xử lý.
Phu nhân nhà mình vừa rảo bước đi vào viện tử, Hỉ Nhạc liền nhanh chóng tiến lên, nói ra chuyện xảy ra trong lớp học.
Ngay lập tức, sắc mặt Úc Vân Từ liền lạnh xuống. Tôn tử của nhị phòng đó, lần trước lúc nàng đưa Cẩm Nhi đi đã cảm thấy không phải là người hiền lành. Lúc này ngày mới ngày đầu tiên vào học liền dám bắt nạt Cẩm Nhi, có thể thấy được bình thường chính là đứa ngang bướng hay bắt nạt người khác.
“Biểu thiếu gia đâu?”
“Hồi phu nhân, biểu thiếu gia đã ngủ rồi.”
Nàng không bước vào phòng của mình trước mà là chuyển tới nơi ở của Đàn Cẩm.
Cao thị vừa thấy nàng đi vào liền vội vàng đứng lên hành lễ: “Phu nhân, biểu thiếu gia vừa ngủ.”
“Các ngươi vất vả rồi.” Nàng nói, ngồi ở bên giường.
Đàn Cẩm đã ngủ, chỗ sưng đỏ ở trên mặt do sâu lông chạm vào rất dễ thấy. Trong lòng nàng xẹt qua sự đau lòng, thầm mắng mình chủ quan. Biết rõ tôn tử nhị phòng kia không có ý tốt, sao nàng lại không sớm dự phòng?
Nàng cho rằng ngày đầu tiên đi học sẽ không có chuyện gì.
Đều do nàng!
Nhìn một hồi, nàng liền đứng dậy rời đi. Vừa đi về phía phòng mình vừa lệnh cho Thải Thanh đi phòng bếp làm một ít thức ăn. Dương thị dưới bếp vẫn luôn hâm nóng thức ăn, thấy Thải Thanh vừa đến, vội vàng mở nắp bưng đĩa.
Thải Thanh nói cảm ơn, bưng đồ ăn quay về.
Úc Vân Từ rửa mặt thay đồ dưới sự hầu hạ của Truyện Họa, vừa thu dọn xong, Thải Thanh liền vào phòng.
Vẫn như cũ là bốn món ăn một canh, món ăn đều nghiêng về thanh đạm, vừa vặn hợp khẩu vị.
“Các ngươi cũng đói rồi, chỗ này của ta không cần hầu hạ, các ngươi xuống dưới ăn cơm đi.” Nàng cầm lấy đũa, tỏ ý bảo Thải Thanh không cần chia thức ăn.
Thải Thanh hơi sững sờ, bàn cùng Truyện Họa hành lễ lui ra ngoài.
Không có người ngoài hầu hạ, Úc Vân Từ dùng bữa ngược lại tùy ý. Nàng thật sự vô cùng đói, bởi vì phải vào cung, vốn không thể ăn nhiều, càng không thể uống nước.
Trong cung luôn luôn nâng tinh thần, không chỉ người mà tâm càng mệt hơn. Cộng thêm còn có một màn kia của Trình bát, mặc dù đã dùng mấy miếng điểm tâm lót dạ nhưng vẫn thiếu rất nhiều.
Tốc độ của nàng rất nhanh, tổng cộng ăn một bát cơm cùng một nửa đồ ăn, canh cũng ăn được nửa bát.
Vừa lau sạch khóe miệng, liền thấy Thải Thanh và Truyền Họa đi vào. Nghĩ đến các nàng cũng vội vàng và mấy miệng, sợ bỏ lỡ chuyện của chủ tử. Nàng để khăn xuống, rời khỏi ghế đứng dậy.
“Đi thôi.”
Thải Thanh và Truyện Họa nhìn nhau một cái, không biết nàng muốn đi đâu.
Nàng cười lạnh: “Tôn tử của nhị phòng bắt nạt Cẩm Nhi, thân là cữu mẫu, tại sao không đi hỏi rõ ràng thay Cẩm Nhi?”
Hai nha đầu lập tức hiểu rõ, vội vàng đuổi theo bước chân của nàng.
Bọn họ vừa ra Nguyệt Động môn liền thấy có hạ nhân chạy vào bên trong cực nhanh, có lẽ là đi bẩm báo cho các chủ tử của nhị phòng. Mặt nàng như sương lạnh, nhìn không chớp mắt, dưới sự dẫn đường của Thải Thanh, trực tiếp đi đến viện của lão phu nhân nhị phòng.
Nhị lão phu nhân nghe thấy hạ nhân đến báo, mày nhăn lại.
Người cháu dâu này từ lúc gả vào Hầu phủ liền chưa từng bước qua cửa của nhị phòng. Vài ngày trước đó Hầu phủ bên kia động tĩnh không nhỏ, gần đây thế mà ngầm có xu thế thái bình.
Trong lòng bà ta một mực nói thầm, không biết Hầu gia rốt cuộc nghĩ như thế nào. Một nữ tử hành vi không ngay thẳng như vậy, làm sao vẫn không hưu bỏ?
“Mẫu thân, nàng ta tới làm gì?”
Người hỏi là Cảnh Tương, trong tay còn cầm một khung thêu hoa, trên khung thêu hoa là một đóa hoa mai đã thành hình sinh động như thật. Nhị lão phu nhân cúi đầu cười một cái, lộ ra một ý cười: “Tài nghệ của Tương Nhi càng ngày càng tinh xảo, đóa hoa mai này mẫu thân nhìn, giống như thật vậy. Nếu như đặt ở bên ngoài, không chừng còn có thể hấp dẫn bươm bướm.”
“Mẫu thân lại khen con.” Cảnh Tương nói, đáy mắt lại không có sự vui sướng.
Mặc dù nhị phòng và Hầu phủ có quan hệ họ hàng, nhưng người khác đều biết, Hầu phủ là Hầu phủ, nhị phòng là nhị phòng, chưa từng vơ đũa cả nắm. Bởi vì nhị phòng thế nhỏ, bạn khuê phòng nàng ta kết giao đều là một vài nữ nhi của tiểu quan.
Ngoại trừ nữ công, nàng ta không có thứ gì lấy ra được.
Mẫu thân vẫn luôn nói với nàng ta, nữ nhân nhất định phải tinh thông nữ công. Nhưng nàng ta lại biết được, không có một chủ mẫu thế gia nào tự mình may áo thêu hoa, đều nuôi hạ nhân may vá, hoặc là đặt may ở trong Thành Y các trong thành.
Nhị lão phu nhân liếc qua nữ nhi, lại nhìn về phía bên ngoài phòng, chính là ngồi không động thân.
Lúc Úc Vân Từ mang theo Thải Thanh và Truyện Họa đi vào, nhị lão phu nhân mới đứng dậy, trên mặt tất cả đều là vẻ kinh ngạc: “Sao cháu dâu lại tới đây, cũng không phái người thông báo trước một tiếng, ta đi ra cửa nghênh đón.”
Cảnh Tương tiên lên hành lễ, trong miệng gọi tam tẩu.
Cảnh Tu Huyền đứng hàng thứ ba cùng thế hệ.
“Đi gấp nên không phái người thông báo, nhị thẩm đừng chê ta không mời mà tới, đường đột mới tốt.”
Nhị lão phu nhân treo nụ cười, tựa như vô cùng vui vẻ: “Sao ta lại chê con, ước gì con tới mỗi ngày.”
Bà ta kêu Úc Vân Từ ngồi xuống, lại lệnh hạ nhân châm trà.
“Nước trà thô lậu, cháu dâu chớ ghét bỏ mới tốt.”
Úc Vân Từ mỉm cười, bưng lên thấm ướt môi một cái liền đặt xuống. Mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy khung thêu hoa trên bàn, khen hai tiếng.
“Đó là của Tương Nhi thêu, nữ tử không có tài chính là đức. Ta thường dạy bảo Tương Nhi, phải trinh tĩnh hiền đức. Sau này vào cửa nhà khác, trên có thể hiếu thuận công bà, dưới có thể giúp chăm sóc nam nhân hài tử. Người bên ngoài nhắc đến đều khen hiền tuệ mới là đúng lý.”
“Tương Nhi muội muội chính là tài giỏi, chuyện nữ công, ta dốt đặc cán mai. Cũng may nơi ta gả vào là Hầu phủ, trong phủ nuôi bà tử may vá, cũng không cần tự mình động thủ.”
Nhị lão phu nhân bị nàng làm cho nghẹn lời, ý cười cứng đờ. Cảnh Tương càng là trắng bệch khuôn mặt, cúi đầu cắn môi.
Trên đời này không ai mà người khác châm biếm mình, mà mình còn phải giãn mặt không thể phản bác. Trong lòng Úc Vân Từ cười lạnh, nhị lão phu nhân nói cái gì mà trinh tĩnh hiền đức, không phải là ngầm nói thanh danh mình không tốt à.
Vậy thì nàng đâm cho đối phương hai câu, cũng coi như là có qua có lại.
Huống chi, xem từ trong nguyên thư, nhị phòng này không có lấy một người tốt.
“Sao Tề Ca không có ở đây?”
“Nó à, việc học cấp bạch, đang ở trong phòng luyện chữ đấy.”
Nhắc đến trưởng tôn, nhị lão phu nhân mặt mày hớn hở: “Phu tử cũng khen Tề Ca của chúng ta, không chỉ có học vấn tốt, hơn nữa người lại biết lễ, còn rất chịu khó. Nói là sang năm liền đề nghị để nó đến trường, thử một chút.”
“Vậy sao? Hôm nay ta ngược lại có một chuyện muốn hỏi Tề Ca một chút… nghe nhị thẩm nói như vậy, cũng có chút nghi ngờ Tề Ca mà chúng ta quen biết có phải cùng một người hay không?”
“Cháu dâu, con đây là có ý gì?” Sắc mặt nhị lão phu nhân không tốt, người bà ta hài lòng nhất chính là trưởng tôn, nào có thể cho phép người khác hoài nghi.
Úc Vân Từ nhìn thẳng vào bà ta, lộ ra một chút nghi hoặc: “Nhị thẩm nói Tề Ca biết lễ lại hiểu chuyện, vậy thì sao lại ném côn trùng lên người Cẩm Nhi của chúng ta. Côn trùng cắn cho mặt Cẩm Nhi của chúng ta đều đỏ lên, trên người cũng có vài chỗ sưng đỏ tương tự.”
Ngực nhị lão phu nhân dồn dập mà hô hấp, Cảnh Tương không biến sắc đè lấy tay của mẫu thân, cười nói: “Có lẽ tam tẩu hiểu lầm rồi, giữa bọn trẻ cãi nhau ầm ĩ là chuyện thường xảy ra. Tề Ca của chúng ta tuyệt đối sẽ không cố ý trêu chọc Cẩm Ca, nhất định là Cẩm Ca không cẩn thận dính côn trùng ở nơi nào đó mới bị cắn.”
“Không sai, Tề Ca của chúng ta từ nhỏ đã biết quy củ, chắc chắn sẽ không làm chuyện như vậy. Cháu dâu, không phải nhị thẩm nói con, tâm con tốt, thế nhưng phải chia bên nặng bên nhẹ. Cẩm Nhi họ Đàn, Tề Ca của chúng ta là họ Tề. Một biểu thiếu gia sống nhờ ở Cảnh gia chúng ta như nó, nào có thể không biết cảm ân, ngược lại vu oan cho người Cảnh gia chúng ta. Phẩm tính như vậy cũng không tốt, con phải đề phòng một chút, chỉ sợ ngày sau nó cũng sinh lòng oán hận với con như vậy…”
“Lời ấy của nhị thẩm sai rồi! Cẩm Nhi của chúng ta là cháu trai của Hầu gia, luận thân sơ, một con cháu cùng họ trong tộc nào có thể vượt qua cháu trai ruột. Nếu nhị thẩm nói chuyện không phải do Tề Ca làm, vậy tại liền tạm thời tin. Chỉ là trong lớp học thế mà lại có côn trùng, lần này cắn Cẩm Nhi của chúng ta, lần sau thì không biết cắn người nào.”
Úc Vân Từ vuốt váy áo một cái, chậm rãi đứng lên, trên mặt mang ý cười, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu tức giận gì. Nàng nói rõ ràng, ví nhị phòng như tộc nhân cùng họ, điều này khiến trong lòng nhị lão phu nhân cực kỳ không thoải mái.
“Cháu dâu, không thể nói như thế được. Con gọi ta một tiếng nhị thẩm, Hầu gia cũng gọi ta một tiếng nhị thẩm. Tề Ca của chúng ta gọi con là tam thẩm, sao con có thể giúp đỡ một người khác họ làm lạnh lòng chúng ta.”
Ở cổ đại rất coi trọng tộc nhân cùng họ, Vân Từ đương nhiên biết. Nhưng đối với nhị phòng, quyết không thể xem như người thân. Năm đó nhị phòng một mực ngấp nghé tước vị của đại phòng, bắt nạt Hầu gia mất chỗ dựa mất nơi ỷ lại, muốn cướp đoạt lấy.
Người thân như vậy, còn không bằng người ngoài.
“Nhị thẩm nói không đúng, tộc nhân cùng họ đã chia phòng, nơi nào có gần gũi bằng cháu ngoại ruột, ngươi nói đúng không? Nói đến Cẩm Nhi của chúng ta, đó mới là đứa trẻ ngoan biết lễ lại hiểu chuyện chân chính, người khác kính nó một phần, nó tất hồi báo ba phần.”
Nàng nhẹ nhàng đứng thẳng, khóe miệng vẫn luôn ngậm ý cười. Nhị phòng lây dính ánh sáng của Hầu phủ, không biết cảm ơn, ngược lại lúc nào cũng muốn chiếm lấy. Nàng chính là bao che khuyết điểm, nếu ai bắt nạt Cẩm Nhi thì chính là đối nghịch với nàng.
Nói xong, nàng sâu xa mà nhìn thoáng qua nhị lão phu nhân, mang theo Thải Thanh Truyện Họa rời đi.
Sắc mặt nhị lão phu nhân khó coi, chờ sau khi nàng đi xa thì hừ lạnh một tiếng: “Thật là nực cười!”
Bên kia chủ tớ ba người xuyên qua Nguyệt Động môn, tiến vào khu vực của Hầu phủ. Úc Vân Từ vẫn luôn ngẩng đầu, mỗi khi đến dưới cái cây liền dừng lại, làm cho Thải Thanh và Truyện Họa có chút chẳng hiểu ra sao.
Đột nhiên nàng chỉ vào một chỗ trên cây, vui vẻ nói: “Các ngươi nhanh đi tìm người gan lớn, bắt côn trùng trên cây xuống.”
Truyện Họa còn chưa rõ ý tứ, Thải Thanh đã nghe hiểu.
Qua một lúc, Thải Thanh dẫn tới một gia đinh, còn khiêng một cái thang trúc, trong tay cầm một cái bình sứ.
“Phu nhân, người đến rồi, người dặn dò đi.”
“Được, ngươi lên đó, dùng nhanh cây kẹp côn trùng xuống, bỏ vào trong bình. Nhớ kỹ, phải lấy mấy con gai dài nhìn qua đáng sợ.”
Gia đinh hiểu ý, động tác nhanh nhẹn gác cái thang trúc lên thân cây, bắt đầu trèo lên.
Lặp lại như thế, tổng cộng trèo lên ba cái cây, kẹp năm, sáu con sâu lông.
Nhìn sâu lông dữ dội trong bình sứ, nàng nở nụ cười. Đang muốn nói gì đó, đột nhiên cảm thấy không khí hơi khác thường, vừa ngẩng đầu liền thấy Cảnh Tu Huyền đi về phía bên này.
Tay áo hẹp màu tím, eo quấn đai lưng ngọc, kim quan giày đen, nhìn gần càng đó khí khái anh hùng hừng hực, làm cho người ta mê muội. Đây là một mỹ nam tử cổ đại hiếm thấy, hắn đẹp giống như thanh bảo kiếm thượng cổ, ẩn giấu nhuệ khí.
“Ngươi bắt những thứ này làm gì?” Hắn lạnh lùng hỏi, mày kiếm khẽ chau lại.
“À…” Nàng liếm môi một cái, nói ra chuyện trong lớp học một lần. Cuối cùng nói: “Hầu qua, ta từng xem binh pháp, binh thư có mây, đánh không đánh trả là vì hèn nhát, không chỉ có muốn đánh trả, lại còn phải tăng lực gấp ba lần.”
Hắn chậm rãi lộ ra một ý cười, dưới ánh mắt xuất hiện hai đường mắt tằm.
“Học để sử dụng, trẻ nhỏ dễ dạy.”
Nàng cười lên theo, giơ bình sứ trong tay lên: “Hầu gia, ngài xem mấy con này đủ chưa?”
Hắn ngó đầu, xích lại gần. Gần đến mức nàng có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng khoan khoái trên người hắn, như xạ hương như cỏ lan, mê hoặc lòng người. Nàng bắt đầu căng thẳng, trái tim nhảy thình thịch, cẩn thận ngắm bên mặt của hắn.
Càng là nhìn gần, ngũ quan của hắn càng tinh xảo, góc cạnh rõ ràng, lông mi thẳng lại dài, cánh mũi đứng thẳng. Làn da không phải rất trắng, hiện lên màu lúa mạch nhàn nhạt, tinh tế bóng loáng, cực kỳ tốt.
Một mỹ nam như vậy ở bên người, cảm xúc có chút gợn sóng cũng là bình thường, nàng an ủi trong lòng.
“Không được.”
Hắn chỉ nhìn lướt qua liền phun ra hai chữ.
Nàng cho rằng hắn ngại số con quá nhiều, nhỏ giọng thầm thì: “Cẩm Nhi bị cắn mấy chỗ, ta chỉ bắt sáu con, có gì không đúng…”
Hắn nhàn nhạt liếc nàng một cái: “Quá ít.”
Sắc mặt nàng lập tức từ âm u chuyển thành quang đang, cao hứng dặn dò nha đinh kia: “Bắt thêm ba con nữa!”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Nguyên Phối Của Hầu Gia
Chương 46
Chương 46