TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 62: Chương 62


Mày của Cửu Hạo Nhiên nhíu lại, nói: "Lần này Nông Kiến Tịnh là đạo sư đại diện, lời ông ta nói ra thì hai vị đạo sư khác cũng không dám phản đối.

Nếu như tất cả lời của cháu nói là sự thật thì Cửu Thiên thật sự gặp phải phiền phức rồi."
Cửu Phong cả giận nói: "Ông ta có thể giở trò gì với mặc thạch chứ.

Thực lực như ván đã đóng thuyền thì làm sao ông ta có thể ngăn cản được?"
Cửu Hạo Nhiên giận dữ nói: "Ngu xuẩn.

Dĩ nhiên là khó có thể giở trò được với mặc thạch rồi nhưng ông ta không thể tìm lý do chứng mình rằng thực lực của Cửu Thiên là bất chính sao? Trên cả cái đất nước này, không thiếu các tà môn ma đạo có thể khiến cho thực lực của một người tăng lên nhanh chóng.

Nhưng cái loại tăng lên này lại bị người trong thiên hạ khinh thường, học viện võ thuật cũng sẽ không nhận.

Chỉ cần đối phương cắn chặt lấy điểm chết này thì Cửu Thiên cũng hết đường chối cãi.

Dù sao đối phương cũng chính là đạo sư ở học viện võ thuật, lời nói cũng có trọng lượng hơn so với chúng ta."
Trên mặt của Cửu Phong lập tức xuất hiện mồ hôi lạnh, nói: "Đúng vậy, thực lực của Cửu Thiên tăng lên quả thật quá mức nhanh chóng.

Nếu điểm này Bị người có ý đồ xấu lợi dụng thì quả thật rất bất lợi cho việc nó tiến vào học viện.".

ngôn tình tổng tài

Cửu Hạo Nhiên hừ lạnh một tiếng nói: "Chỉ sợ người có ý đồ xấu này chính là lão già quỷ của nhà họ Mục.

Nếu việc này không phải là chủ ý của ông ta vậy thì chỉ có ma quỷ thôi.

Quân đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, việc cấp bách bây giờ là đợi Cửu Thiên trở về rồi nói sau.

Chỉ có đợi nó về trước, chúng ta mới có thể căn cứ vào thực lực của nó để bàn bạc đối sách tốt nhất."
Cửu Phong lập tức đứng dậy, nói: "Bây giờ con sẽ lập tức phái thêm một nhóm nữa để tìm kiếm Cửu Thiên."
Cửu Hạo Nhiên nhẹ gật đầu, Cửu Phong bước nhanh rời đi.
Cau mày, Cửu Hạo Nhiên nhìn mặt của Nông Kiến Tịnh, ánh mắt từ từ trở nên sắc bén.
Cửu Minh ngồi trở lại chỗ ngồi của mình, quay đầu nhìn về phía quảng trường tưng bừng náo nhiệt.

Thực ra trong lòng Cửu Minh cũng có một thắc mắc tương tự, thực lực của Cửu Thiên thật sự không phải dựa vào tà môn ma đạo mà đạt được sao?
Một tên phế vật mười mấy năm thật sự có thể dựa vào sự cố gắng của chính mình mà xoay người sao?
...
Một bên khác, Mục Kiếm Đình thì thầm vài câu ở bên tai của Mục Hải, ngay tức khắc, khóe miệng Mục Hải dần cong lên.
" Tốt lắm, chỉ cần đạo sư Nông Kiến Tịnh đồng ý giúp đỡ thì cho dù Cửu Thiên có tài năng xuất chúng cũng vẫn không thể vào học viện võ thuật.

Mà nếu như bỏ lỡ cơ hội lần này thì hắn cũng sẽ quá mười tám tuổi, cả đời đều sẽ không còn có cơ hội tiến vào học viện võ thuật nữa.

Không thể vào học viện võ thuật thì đồng nghĩa với việc hắn ta sẽ phải mất hơn mười năm đi đường vòng để tu luyện võ thuật.

Vả lại còn không được sư phụ có danh tiếng dạy, không nhận được công pháp vũ kỹ cao thâm.

Cái này gọi là, một bước bỏ qua, cả đời bỏ qua.

Tuyệt vời, tuyệt vời."
Mục Kiếm Đình cười nói: "Ông nội tính toán thật hoàn mỹ, lần này Cửu Thiên chết chắc rồi.

Tuy rằng thực lực của hắn đủ mạnh nhưng chung quy lần này cũng không thể thoát khỏi kết cục thất bại.

Ông nội, cháu vẫn còn một thắc mắc.

Thật sự Cửu Thiên không dựa vào tu luyện theo đường ngang ngõ tắt hả? Thực lực của hắn tăng nhanh như vậy, thật không thể tưởng tượng nổi.

Nói không chừng lần này chúng ta làm chuyện lại vừa vặn có thể khiến hắn hiện ra nguyên hình."
Mục Hải xua tay nói: "Kiếm Đình, cháu nghĩ sai rồi.


Nếu là tà môn ma đạo thì lần đó ở trên lôi đài hắn sẽ không thể nào đánh bại cháu.

Tà môn ma đạo tất nhiên có thể làm cho tu vi của một người tăng lên nhưng võ kỹ liệt hỏa kim thân của nhà họ Cửu thì cháu giải thích như thế nào? Đây chính là công phu chân chính.

Cửu Thiên là khổ tu để đạt được sức mạnh, đây là điều không thể nghi ngờ, điểm ấy cháu phải nhớ kỹ.

Đối phó với kẻ địch, có thể tàn nhẫn, có thể vô tình, có thể không từ thủ đoạn.

Nhưng không thể khinh thường đối phương, không thấy rõ thực lực thật sự của đối phương."
Mục Kiếm Đình bày ra một dáng vẻ tiếp thu lời răn dạy.
Mục Hải cười nói: "Nếu nói đến tà môn ma đạo thì thực ra Tĩnh Như của nhà họ Tĩnh cũng bị nghi ngờ.

Căn cơ không ổn, sức lực không thật, cho dù không phải tà môn ma đạo thì cũng là đốt cháy giai đoạn.

Thật buồn cười, nhà họ Tĩnh còn tự cho là thật sự sinh ra một thiên tài.

Kiếm Đình, cháu cũng đừng qua lại với Tĩnh Như nữa."
Mục Kiếm Đình lắc đầu nói: "Không còn nữa rồi.

Cô ta đã tìm được chỗ dựa vững chắc hơn ở học viện rồi, hoàn toàn không để cháu vào trong mắt."
Mục Hải cười lạnh nói: "Bản lĩnh tìm đàn ông thật sự không tồi.

Đáng tiếc, cuối cùng không phải chính đạo."
Dừng lại một chút, Mục Hải hỏi: "Cửu Thiên của nhà họ Cửu đã trở lại chưa?"
Phía sau, Mục Long nói: "Hình như vẫn chưa trở về."

Mục Hải cười nói: "Tốt nhất là đừng có về, đỡ mất công chúng ta tính kế hắn.

Nếu hắn thật sự chết ở rừng già núi sâu thì nói không chừng sau này thành phố Long Cửu còn có thể nhớ tới nhà họ Cửu đã sinh ra một Cửu Thiên thông minh, giỏi giang.

Nhưng nếu hắn trở lại thì thiên tài Cửu Thiên sẽ biến thành Cửu Thiên tà môn ma đạo."
Nói xong, Mục Hải Mục Kiếm Đình và Mục Long đều cười rộ lên.
...
Lúc này, phía bên ngoài thành phố Long Cửu, chân Tây Sơn.
Một bóng người từ từ đi ra, thân trên trần trụi, trên lưng đeo trọng kiếm, còn trên đầu là một con chó đen.
"Ha ha, ta đã về rồi.

Thành phố Long Cửu ơi, ta đã trở về.

Tiểu Hắc từ hôm nay trở đi, mày không cần ngày nào cũng phải nấu cơm nữa rồi.

Sư phụ muốn ở lại núi thì để ông ấy ở lại núi đi."
Lúc này ánh mặt trời chiếu lên trên mặt người đó, đúng là Cửu Thiên khổ tu trở về.
Nhìn thấy cửa thành xuất hiện ở trước mắt, Cửu Thiên mở song chưởng cười ra tiếng.
Tiểu Hắc đứng trên đỉnh đầu của hắn, tò mò nhìn thành trì nhân loại, nó trợn to hai mắt phát ra từng âm thanh huýt sáo dài.
Cửu Thiên chợt đi nhanh hơn, đi về phía cửa thành, trọng kiếm sau lưng căn bản không hề ảnh hưởng gì đến Cửu Thiên chạy, đất dưới chân cũng không xuất hiện những vết trũng sâu.\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f\u000f.


Đọc truyện chữ Full