TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 164

CHƯƠNG 164

Ngay cả khi đứng ở đây, cũng không thể nhìn rõ toàn bộ ngọn núi. Chỉ có thể thấy rằng có một lối đi dành cho người đi giữa những ngọn núi khổng lồ.

Bên ngoài lối đi, có một ông lão trong bộ quần áo rách nát, chân trần, râu tóc bạc phơ.

Cửu Minh quay đầu lại nói: “Lấy thẻ ngọc của các người ra cho lão giả xem trước khi vào.”

Cửu Thiên vừa nghe liền lấy thẻ ngọc ra, nhưng Huyễn Tầm hoàn toàn không có ý lấy thẻ ngọc ra.

Cửu Minh cau mày nhìn Huyễn Tầm nói: “Thẻ ngọc của cô đâu?”

Huyễn Tầm bình tĩnh nói: “Thẻ ngọc gì. Tôi không có thẻ ngọc, tôi chỉ có một tấm thẻ sắt.”

Nói rồi, Huyễn Tầm lấy ra một tấm thẻ sắt cũ kỹ có viết một chữ Võ rất lớn. Vẻ mặt Cửu Minh hơi thay đổi: “Cô Huyễn Tầm. Không có thẻ ngọc, cô không thể vào Học viện Võ đạo. Lấy thẻ sắt ra để làm gì?”

Huyễn Tầm nói: “Làm sao anh biết là vô dụng. Thẻ sắt của tôi còn hữu dụng hơn thẻ ngọc của anh, anh có tin hay không.”

Cửu Minh vẻ mặt biểu lộ không tin, đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.

“Rùa xanh Cửu Minh, cậu đã trở lại à. Haha, năm nay lại có thể bắt nạt cậu rồi.”

Giọng nói nghe rất kinh tởm, một tên gầy gò, hốc hác, mắt hình tam giác, mặc võ phục màu tím, miệng cười đi tới.

Bên cạnh tên đó là một kẻ mặc võ phục màu trắng, trông hai người có nét giống nhau.

Ánh mắt Cửu Minh lóe lên sự lạnh lùng, nắm đấm khẽ nắm chặt.

“Tiền Lưu, mấy tháng không gặp, có khỏe không đấy.”

Tiền Lưu cười nói: “Không có việc gì, thật sự không có việc gì hết. Tới đây, tôi giới thiệu cho cậu một người, đây là em trai tôi, Tiền Nghệ, mới vượt qua bài kiểm tra của học viện võ đạo năm nay. Tiền Nghệ, đây chính là người mà anh từng nhắc tới lúc ở nhà, rùa xanh Cửu Minh. Mai mốt em thiếu thứ gì, hay muốn tìm người hái thuốc giùm, có thể tìm cậu ta. Thậm chí nếu thiếu người giặt đồ, cũng có thể nhờ cậu ta giúp một tay.”

Tiền Nghệ nhếch miệng cười, nụ cười vô cùng đen tói, đáp: “Em biết rồi, anh.”

Tiền Lưu bước tới, vỗ má Cửu Minh, nhìn thì không quá mạnh, nhưng sức lực không nhỏ, khiến mặt Cửu Minh đỏ ửng hết lên, hắn ta nói: “Cửu Minh, cậu sẽ giúp nó một tay, đúng không?”

Cửu Minh nghiến răng không nói gì, lúc này Cửu Thiên không nhìn nổi nửa, lên tiếng thay hắn ta: “Có giúp hay không đâu phải anh nói là được.”

Tiền Lưu quay đầu nhìn Cửu Thiên, hai người mắt đối mắt, khí thế trên người Cửu Thiên cũng mơ hồ hiện ra.

Tiền Lưu cảm thấy có vẻ Cửu Thiên không tầm thường, bèn thu tay lại, trêu rằng: “Ôi chao, Cửu Minh, cậu còn tìm người trợ giúp nữa cơ à. Cũng là người trong gia tộc của cậu sao? Ha ha, nể mặt người thân của cậu còn ở đây, tôi sẽ không khiến cậu mất thể diện. Chờ khi nào quay về học viện, tôi sẽ tới tìm cậu trò chuyện một phen.”

Dứt lời, Tiền Lưu lập tức dẫn em trai Tiền Nghệ của mình đi, sau khi đưa ngọc bài cho ông cụ kiểm tra, hai người bước vào thông đạo.

Cửu Thiên quay đầu nhìn Cửu Minh, xem ra cuộc sống của Cửu Minh ở học viện võ đạo cũng không quá tốt.

Im lặng vài giây, Cửu Thiên hỏi: “Cửu Minh, có cần giúp một tay không? “

Cửu Minh cắn răng nói: “Không cần. Đây là chuyện của tôi, không cần cậu xía tay vào, tự quản mình cho tốt là được.”

Nói xong, Cửu Minh lấy ngọc bài ra, nhanh chân tiến vào thông đạo.

Đọc truyện chữ Full