CHƯƠNG 210
Cửu Thiên gật đầu. Thì ra là vậy, luyện nhưng không được dùng, hèn gì xếp hạng chót.
Tam sư huynh Sở Chính đi lên phía trước: “Dịch Thanh, đã lâu không gặp.”
Dịch Thanh nói: “Sở Chính, không cần khách khí với ta. Nếu đã xông vào Thiên Nhận Viện mà không cùng ta so vài chiêu thì ngươi không đi được đâu.”
Sở Chính nói: “Thật không may, lúc nãy người của viện các ngươi đã đứng ra đánh cược rồi. Bọn ta thắng nên đi thôi.”
Sở Chính nói xong liền xoay người rời đi. Lúc nà, một thanh trường kiếm bay ra rồi cắm trước mặt Sở Chính.
Dịch Thanh nói: “Nực cười, tên đó có thể đại diện cả Thiên Nhận Viện bọn ta sao?”
Sở Chính nói: “Vậy ngươi có thể đại diện?”
Sắc mặt của Dịch Thanh hơi thay đổi: “Ta nói mình có thể đại diện thì có thể đại diện. Sau khi đánh bại được ta, nếu người của Thiên Nhận Viện tìm các ngươi gây sự thì ta sẽ là người đầu tiên đứng ra. Ta dùng cái danh Quân Tử Kiếm để đảm bảo, được chứ?”
Lúc này, Hàn Liên không nhịn nổi nữ, hắn ta lớn tiếng: “Cái danh Quân Tử Kiếm của ngươi rất ghê gớm sao? Rất đỉnh…..”
Hàn Liên bị Sở Trực bịt miệng rồi kéo về, bây giờ mà khiêu khích người ta thì không ổn lắm đâu.
Ánh mắt Sở Chính loé lên. Rõ ràng hắn ta đang suy nghĩ có nên ra tay hay không.
Cửu Thiên tiến lên: “Nhị sư huynh đang suy nghĩ có nên dùng võ kỹ không hay sao?”
Sở Chính chầm chậm nói: “Vì hắn mà bị sư tôn đuổi khỏi viện, không đáng.”
Cửu Thiên nói tiếp: “Thực lực của hắn ta thế nào?”
Sở Chính cau mày: “Nội canh cấp tám, cấp chín đều có thể, hắn ta đã ở học viện ba năm rồi, võ kỹ công pháp đều không tệ.”
Cửu Thiên sững người: “Ba năm, không phải chỉ có thể ở học viện 3 năm thôi sao?”
Sở Chính nói: “Đó chỉ là với đệ tử bình thường thôi. Trong ba năm mà không luyện được nội canh cấp năm thì đều bị đuổi ra khỏi học viện. Đương nhiên sẽ nói với bên ngoài là học thành tài rồi trở về thôi. Với những người thật sự có thiên phú thì ở học viện tu luyên mười năm cũng được.”
Cửu Thiên gật đầu: “Thì ra là vậy, Sở Chính sư huynh, hay là để đệ lên đi. Huynh không thể dùng võ kỹ, nhưng chắc đệ thì không sao đâu. Sư tôn không nói với đệ chuyện không được dùng.”
Sở Chính nói: “Cái quyển kiếm pháp căn bản còn chưa vượt nổi nhân cấp bậc thấp của đệ thì đương nhiên có thể dùng rồi. Đợi chút, Cửu Thiên sư đệ, đệ nói thật sao? Đối phương là võ giả cấp tám cấp chín đó.”
Cửu Thiên cười cười: “Yên tâm, chỉ cần không phải là võ giả Ngoại Canh thì đều không sao cả. Dù hắn ta có đạt đến Ngoại Canh thì đệ cũng không thua dễ dàng như vậy đâu. Đệ có lòng tin đó.”
Sở Chính nhìn ánh mắt kiên định của Cửu Thiên, sau đó ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng cười haha: “Được, Cửu Thiên sư đệ, huynh cũng muốn xem xem đệ đã luyện được gì trong khoảng thời gian này.”
Cửu Thiên quay đầu nói với Dịch Thanh. Nếu ngươi đã muốn đánh thì cứ để sư đệ của ta chơi với ngươi trước đã. Nếu ngươi có thể đánh thắng sư đệ ta thì ta sẽ chơi với ngươi vài chiêu.”
Dịch Thanh cười giễu: “Sở Chính. Ngươi quên rằng mình chỉ là thủ hạ bại tướng dưới tay ta sao?”
Sở Chính bật cười: “Ai mới là thủ hạ bại tướng, trong lòng ngươi phải rõ chứ.”
Nụ cười trên gương mặt Dịch Thanh cứng lại, hắn ta quay đầu nhìn Cửu Thiên.
Dịch Thanh nói: “Đệ tử mới tới của Nhất Nguyên Viện, hừ, ta đã nghe nói rồi. ta sẽ cho ngươi thấy, quyết định vào Nhất Nguyên Viện của ngươi sai lầm tới mức nào.”