TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Võ Tôn Đỉnh Cấp
Chương 353

Chương 353

Trúc lão quỷ chật vật đứng dậy, máu đen không ngừng chảy ra từ chân ông ta, có thể thấy ông ta đã trúng độc.

Ông ta liên tục bỏ đan dược vào miệng, nói: “Đã nói một viên là một viên. Diêm Từ Vũ, dù sư phụ cậu có tới đây thì cũng chỉ có một viên linh đan thôi.”

Diêm Từ Vũ bước tới tóm cổ Trúc lão quỷ.

Khoảng cách quá gần, hơn nữa với thực lực của Diêm Từ Vũ, Trúc lão quỷ gần như không có khả năng phản kháng.

Diêm Từ Vũ nghiến răng nói: “Ông già, tôi nói bao nhiêu viên thì là bấy nhiêu viên. Nếu ông không cho thì tôi không ngại thẳng tay gi ết chết ông ngay tại đây rồi lấy hết đồ của ông đâu.”

Trong mắt Diêm Từ Vũ tràn đầy khí thế hung tàn, canh kình màu đen lượn quanh người dần biến thành hình dạng hắc long.

Gương mặt già nua của Trúc lão quỷ đỏ lên, quả thật ông ta cũng cảm nhận được sát ý từ Diêm Từ Vũ.

“Được, hai viên thì hai viên!”

Trúc lão quỷ đành chịu thua, căn răng nói.

Diêm Từ Vũ hừ một tiếng rõ mạnh, lập tức ném Trúc lão quỷ sang một bên như ném rác. Với thực lực của một luyện khí sư như Trúc lão quỷ thì hoàn toàn không phải là đối thủ của Diêm Từ Vũ.

Ánh mắt Diêm Từ Vũ chầm chậm dời sang đám người Cửu Thiên, khẽ mỉm cười nói: “Có ai có thể giải thích cho tôi biết đây là nơi nào không?”

Mấy người Cửu Thiên đều không lên tiếng, chỉ nhìn hắn ta như nhìn kẻ thù.

Diêm Từ Vũ chợt trông thấy Sở Chính, thoáng chốc sững sờ, rồi sau đó cười nói: “Đây chẳng phải là Tả Thiên Đao Sở Chính của Nhất Nguyên viện sao? Chẳng lẽ nơi này là địa bàn của Nhất Nguyên viện các người à?”

Sở Chính lạnh lùng nói: “Anh nghĩ rằng tôi sẽ trả lời anh sao? Diêm Từ Vũ.”

Diêm Từ Vũ cười nói: “Tôi muốn anh trả lời, nếu không muốn bị tôi đánh cho nằm liệt giường mấy tháng.”

Sở Chính dựng trường đao lên, nói: ‘Lần trước ở Âm Dương viện tôi không dùng toàn lực thôi. Nếu anh muốn đánh với tôi ở đây, tôi nói cho anh biết, cho dù là làm trái với phép tắc của Nhất Nguyên viện, tôi cũng phải chặt đứt mấy khúc xương của anh”

Diêm Từ Vũ khẽ nở nụ cười khinh bỉ.

“Thế cơ à? Vậy e răng anh phải chết ở đây rồi.”

“Ai chết còn chưa chắc đâu!”

Cửu Thiên bước lên trước nói.

Hàn Liên hét lớn: “Diêm Từ Vũ, mày cũng chỉ dựa vào chút công pháp Âm Dương viện trâu bò này thôi, có giỏi thì không dùng công pháp Âm Dương viện đánh với tao một trận đi. Mày dám không hả thằng oắt con”

Diêm Từ Vũ vốn chẳng thèm để ý đến Hàn Liên, hắn ta quay đầu nhìn Cửu Thiên, cười nói: “Gương mặt mới à. Không phải là đệ tử mới của Nhất Nguyên viện bọn mày đấy chứ? Đáng tiếc, thằng nhóc trông cũng chẳng đến nỗi nào mà lại đến Nhất Nguyên viện.”

Cửu Thiên chậm rãi nói: “Vậy phải là tôi may mắn.

Hóa ra Âm Dương viện đều là những tên ngốc tự đại như anh”

Diêm Từ Vũ khẽ cười một tiếng, canh kình trên người bắt đầu ngưng tụ.

Bốn người Cửu Thiên cũng phóng canh kình của mình ra, cuộc đại chiến hết sức căng thẳng.

Lúc này, xung quanh chợt truyền đến tiếng vang ầm ầm kinh thiên động địa.

Đọc truyện chữ Full