TopTruyenHayNhat.Com

Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
Thấy Chồng Của Tôi Đâu Không
Chương 11



Trên đầu mây đen giăng kín, bầu trời đen kịt, phảng phất như có thể sụp xuống bất cứ lúc nào.

Lạc Dã đi đến phía trước một chiếc xe, giơ tay gõ gõ cửa xe, cửa xe mở ra từ bên trong, Lý Đồng khoanh tay từ trên cao nhìn xuống anh đang đứng ở dưới.

Lạc Dã trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: “Bây giờ chúng ta cần phải lên đường ngay.

”Bọn họ đã dừng lại hơn mười lăm phút rồi.


Lý Đồng cảm thấy anh thật là một kẻ không thể nói lý lẽ, cô ta không ưa nhất là loại người có kiểu tính cách tự cho mình là đúng, thích làm theo ý mình như thế này, cô ta lạnh lùng nói: “Chiến sĩ của tôi cần nghỉ ngơi, bọn họ đã bôn ba mấy ngày liền rồi còn phải liên tục lái xe mười mấy giờ, cũng chưa nghỉ ngơi chút nào.

Bọn họ là người, không phải sắt thép, những người khác cũng cần nghỉ ngơi, hơn nữa trời hôm nay có vẻ sắp mưa rồi, nếu tiếp tục đi gặp phải nguy hiểm gì, cậu chịu trách nhiệm được không?”Sau khi sơ tán Giang Ninh, liên quân Bành thành và các thành phố xung quanh cùng tập hợp lại và thành lập căn cứ an toàn.

Đường đi Bành thành bị Trường Giang và Hoàng Hà chặn ngang, sau thiên tai, hầu hết các cây cầu đều sụp lún, xe cộ không thể đi lại, bắt buộc phải đi đường vòng, lộ trình vốn chỉ cần một ngày là có thể đến, bây giờ phải đi mấy ngày thậm chí có khi hơn mười ngày mới có thể đến nơi.

Lạc Dã cũng không định cùng cô ta cãi cọ làm gì, nói thẳng: “Vậy đổi người lái đi.

”“Tôi nói, chiến sĩ của tôi cần nghỉ ngơi, là tất cả mọi người, nếu bọn họ không thể duy trì thể lực tốt, đến lúc gặp được nguy hiểm ở trên đường, ai tới bảo vệ tất cả mọi người?” Lý Đồng trưng bản mặt lạnh lẽo nghiêm túc thuyết giáo, vẫn giữ nguyên ý kiến của mình.

“Vậy cô cho rằng, một đám người đông đúc, gom lại chung một chỗ như vậy là an toàn hả?” Lạc Dã mắt lạnh nhìn đối phương.

Lý Đồng cười lạnh: “Ít nhất nếu các chiến sĩ nghỉ ngơi đủ, cho dù gặp nguy hiểm gì thì cũng có thể ứng phó thoải mái.


”Lạc Dã liếm đôi môi khô khốc, bởi vì cảm xúc không ổn định, hai tay buông lỏng bên người ẩn ẩn có ánh lửa, anh trầm giọng hỏi: “Thượng úy Lý, cô đã chiến đấu với biến chủng bao nhiêu lần rồi?”Lý Đồng bị hỏi có chút sửng sốt.

“Cô đối mặt với việc bị biến chủng bao vây chưa? Cô có kinh nghiệm chỉ huy chiến trường không?”Lý Đồng là sinh viên trường quân đội, tốt nghiệp xong liền vào bộ đội, chưa từng lên chiến trường.

Sau thiên tai, cô ta là nhóm người đầu tiên thức tỉnh dị năng, trực tiếp nhận được sự bảo vệ và bồi dưỡng của căn cứ, cũng chưa từng thực sự chứng kiến sự khủng bố và tàn nhẫn của biến chủng.

Nhưng mà, nhiệm vụ lần này là cô ta chủ động xin ra trận, cô ta tin tưởng mình có thể đảm nhiệm, cũng có thể hoàn thành một cách hoàn hảo.

Bị Lạc Dã dùng cái giọng bình tĩnh nói toạc ra, Lý Đồng có chút thẹn quá hóa giận, cô ta lạnh lùng nói: “Trước khi lên giọng dạy dỗ người khác, cậu nên học cách khống chế dị năng của mình xong trước đã, hơn nữa tôi mới là chỉ huy của lần hành động này, cậu không có quyền can thiệp, tôi sẽ chịu trách nhiệm về bọn họ, có hậu quả gì tôi cũng sẽ gánh vác.

”Lạc Dã chăm chú nhìn cô ta, thấy cô ta quá cố chấp, không có một chút dấu hiệu sẽ thay đổi chủ ý, cuối cùng nghiêm mặt xoay người: “Chỉ mong cô có thể thật sự gánh vác được hậu quả theo như lời cô nói.

”Lý Đồng nhìn theo bóng dáng của anh, trong mắt chỉ có chán ghét.

Cô ta chán ghét người này, chán ghét thái độ không chút để ý của anh, càng chán ghét tính cách tự cho là đúng của anh, cũng chán ghét cách anh coi khinh cô ta, chưa bao giờ để cô vào mắt! Tại sao trên đời này lại có người có thể làm cho người khác ghét đến thế… “Tính cách của Lạc Dã là như vậy, thượng úy Lý đừng quá để ý.


”Lưu Mân đi ra từ sau xe, đẩy đẩy gọng kính, nhìn thân ảnh đang đi xa, nói một cách nhã nhặn.

Lý Đồng đối với anh ấy cũng coi như là dịu dàng, tuy thân thể Lưu Mân gầy yếu, dị năng cũng tương đối vô dụng, nhưng bộ dáng ôn hòa, nhìn qua rất thuận mắt.

Có người xuống xe đốt lửa, lấy chút gạo mang theo người cho vào hộp cơm inox, thêm nước nấu cháo.

Trong đoàn người có mấy đứa trẻ chỉ mới mấy tháng tuổi, chúng không thể ăn bánh mì bánh quy cứng ngắc được, quân đội cũng đặc biệt phát sữa cho bọn nó, nhưng uống sữa hoài cũng không được, cũng cần phải ăn dặm thêm thức ăn khác.

Trước kia đều đem bánh mì ngâm vào trong sữa bò cho mềm rồi sau đó đút cho bọn nhỏ ăn, biết lần này sẽ dừng lâu, mấy người phụ nữ có con nhỏ lập tức nấu nồi cháo đơn giản.

.


Đọc truyện chữ Full