Tuy nhiên, tay của anh đã nắm chặt lấy Cố Vãn để cô không phải ngã nhào với anh ta. Tuy lúc này Cố Vãn đã không sợ hãi đến vậy, nhưng nghĩ tới mình sắp ngã xuống một xác chết của người đàn ông, cô vẫn cảm giác dạ dày dâng trào kịch liệt, gương mặt tái nhợt lại càng thêm khó coi… Mãi tới khi có một cánh tay mạnh mẽ ôm lấy eo cô, dùng tay kia tháo gông cùm trên cổ ra cho cô.
‘Bịch’ một tiếng, chỉ có tên sát thủ ngã cái rầm xuống đất. Cố Vãn được kéo vào vòng tay có hơi lạnh nhưng vô cùng an toàn. Là Hoắc Tây Châu.
“Cô có sao không?” Anh chưa cúi đầu, chỉ nhìn cơ thể của tên sát thủ co giật vài cái, trừng mắt tỏ vẻ không cam tâm, cuối cùng tắt thở.
“Không… không sao, khụ… khụ khụ.” Cố Vãn lên tiếng, chạm vào vết bầm trên cổ do tên sát thủ gây ra, cô chợt ho khan vài tiếng mới nói lời cảm ơn với Hoắc Tây Châu: “Cố Vãn cảm ơn ân cứu mạng của Thiếu tướng.”
“Ân cứu mạng, lấy thân báo đáp, cô nhớ rõ đó.” Hoắc Tây Châu cúi đầu, nói cho một mình Cố Vãn nghe thấy: “Màn kịch tiếp theo, tự cô hát cho xong đi.”
Anh nói xong, buông cô ra, để cô đối mặt với Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình ở nhà thờ tổ.
“Người đâu, mau chặn miệng của hai cái tên cả gan làm loạn này và lôi ra khỏi đây cho tôi.” Hoắc Đình thấy tên sát thủ đã được giải quyết, ông ấy dồn hết cơn tức giận lên người của Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình.
Điều này có nghĩa là ngay cả cơ hội giải thích cũng không muốn cho họ mà lập tức xử lý họ ngay.
Hôm nay là đại thọ của ông ấy, tên sát thủ xông vào gây đổ máu cũng thôi đi, vậy mà còn có người cả gan dám nhân lúc ồn ào phía trước mà chạy tới nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc để làm cái chuyện mèo mả gà đồng này?
Binh lính của Tổng tư lệnh tiến lên, trực tiếp lôi Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình đang vội mặc đồ để che chắn đứng lên rồi trói lại thật chặt, và nhét giẻ rách vào miệng họ, sau đó lôi họ ra ngoài sân.
“Đi! Để người bên ngoài đều tới đây nhận cho tử tế, đây là người của nhà nào.” Tổng tư lệnh nổi giận đùng đùng hạ lệnh.
Vài phút sau, người bên ngoài đã vào sân, đám thiên kim quý nữ kia vừa thấy cái xác dưới đất thì sợ đến xanh mặt mày. Sau đó nhìn sang Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình đứng cạnh nhau, quần áo rách tả tơi cơ bản không thể che hết cả người, giống như nhìn thấy một sự kiện lớn hiếm có, ai nấy cũng không nhịn được mà hô toáng lên.
“Trời ơi, đây chẳng phải cậu cả nhà họ Mạnh và cô hai nhà họ Cố đây sao? Sao họ lại xuất hiện trong nhà thờ tổ của nhà họ Hoắc vậy? Còn dáng vẻ này là thế nào?”
“Chuyện này còn không rõ ràng hay sao? Hai người này, ở đây vụng trộm đấy.”
Chữ ‘vụng trộm’ đã quyết định hơn một nửa tính chất của vụ việc.
Đột nhiên Cố Vãn lùi về sau vài bước, đôi chân nhũn ra, ngồi phịch xuống đất: “Thư… Thư Hành, em gái Vũ Đình, hai… hai người… sao hai người lại vội vã thế này?”
“Cô cả Cố nói vậy là có ý gì?” Hoắc Thiên Lãng hỏi: “Lẽ nào cô đã sớm biết Mạnh Thư Hành và… em gái nhà cô?”
“Tôi…” Nước mắt tuôn rơi trên gương mặt Cố Vãn, trông có vẻ hốt hoảng, vừa ấm ức vừa đáng thương.
“Cô nói rõ mọi chuyện đi. Nếu là vô tội thì phủ Tổng tư lệnh dĩ nhiên sẽ không làm khó cô. Nhưng nếu dám nói nửa câu dối trá, hôm nay người nhà họ Cố và nhà họ Mạnh mấy người, ai cũng đừng hòng bước ra khỏi phủ Tổng tư lệnh!” Hoắc Tây Châu nâng cao giọng, giọng điệu lạnh lùng.
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Chương 33
Chương 33