"Bởi vậy các người có hiểu chuyện này không? Theo tôi hiểu, cô cả nhà họ Cố chưa chắc cam tâm tình nguyện gả vào nhà họ Mạnh, chỉ kết hôn vì thuận theo nguyện vọng của cha mẹ thôi. Ai ngờ Mạnh Thư Hành lại ngoại tình với Cố Vũ Đình, hơn nữa còn tuyên bố muốn cướp chồng chưa cưới của chị gái trước ngày kết hôn. Tối qua còn đi ngắm đèn hoa với anh rể, nào ngờ bị chị gái mình nhìn thấy, lúc đầu chị gái chỉ muốn hỏi rõ để tác thành cho bọn họ, thật không ngờ hai người họ lại chờ không kịp chạy tới từ đường nhà họ Hoắc để gian díu với nhau...Mọi chuyện chắc là như vậy nhỉ?"
"Bà Thẩm phân tích vô cùng hợp lý."
"Vậy...Lúc nãy có vị phu nhân kia kể rằng có người nửa đêm đến khách sạn gian díu với Mạnh Thư Hành, người phụ nữ đó không phải cô cả nhà họ Cố mà là cô hai nhà họ Cố?"
"Nhìn tình cảnh ngày hôm nay, tôi nghĩ chắc chắn là cô hai nhà họ Cố! Con gái con lứa mới bấy nhiêu tuổi mà chẳng biết nhục, ngay cả chồng chưa cưới của chị mình cũng cướp, lại còn làm mấy chuyện dơ bẩn ở phủ Tổng tư lệnh, đúng là không biết xấu hổ!"
"Coi kìa, trên đầu cô cả nhà họ Cố bị thương, tôi nghe nói người phụ nữ hôm qua ở chung với Mạnh Thư Hành có mặt mày trắng trẻo, thậm chí không có một vết sẹo. Kẻ chứng kiến màn kịch hay tối qua còn đặc biệt nhấn mạnh trán người phụ nữ kia rất trắng rất sáng."
"Vậy chắc chắn là cô hai nhà họ Cố rồi, cậu cả nhà họ Mạnh cũng không phải hạng tốt lành gì. Rõ ràng người gian díu ở trên giường với cậu ta là Cố Vũ Đình, vậy mà lại khiến người khác đồn thành Cố Vãn. Tôi thấy hai người họ là loại tra nam tiện nữ cấu kết với nhau làm việc xấu..." Cuộc tranh luận này càng nói càng đi lệch hướng. Cuối cùng có thêm nhiều phu nhân tham gia, điều mấy người phụ nữ này thích nhất chính là giẫm đạp loại người như Cố Vũ Đình. Trong khoảng thời gian ngắn, rất nhiều lời nói khó nghe về Cố Vũ Đình đều thốt ra hết.
Cố Vũ Đình bị nhét khăn trong miệng, muốn giải thích cũng không nói nên lời.
Hoắc Đình đứng ở cửa từ đường nhà họ Hoắc, chỉ cảm thấy Mạnh Thư Hành và Cố Vũ Đình này thật chướng mắt, ngược lại cảm thấy Cố Vãn không tệ.
...Ban nãy, ông ấy không phải thật sự muốn nhận Cố Vãn làm con gái nuôi, nhà họ Hoắc muốn nhận con nuôi đâu chỉ quyết định đơn giản bằng một lời nói.
Mặc dù ông ấy sinh ra ở dân gian, nhưng lúc nào cũng cẩn thận quan sát mọi thứ bằng con mắt tinh đời. Nhìn Cố Vãn khi bị sát thủ uy hiếp vẫn có thể duy trì bình tĩnh, phối hợp ăn ý với Hoắc Tây Châu bắn chết sát thủ, lại chỉ với vài câu nói đã rửa sạch hết vết nhơ của mình...Là ông ấy biết đây là người con gái hiếm có...Đủ thông minh, lanh lợi!
Dù cô gái như vậy không làm con gái của mình, làm con dâu cũng được đấy! Ông ấy có nhiều con trai, chỉ có thằng cả đã kết hôn, thằng hai thằng cha vẫn chưa có tin tức, thằng năm chưa đủ tuổi thì khỏi bàn tới. Mà trước giờ thằng tư luôn tránh né con gái, hôm nay chủ động cứu Cố Vãn còn ôm người ta?
Ừm, có hy vọng!
...Vì vậy, ông ấy mới nói nhận con gái nuôi để thử phản ứng của bọn chúng!
Sau đó, hình như chỉ có thằng tư căng thẳng nhất, thằng hai, thằng cha cũng khẩn trương theo...
Nghĩ tới đây, Hoắc Đình xua tay ra lệnh: "Lôi hai kẻ súc sinh không biết xấu hổ làm nhục ánh mắt của tổ tiên nhà họ Hoắc tôi ra ngoài, kéo ra con sông phía trước nhấn chìm đi!"
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Chương 37
Chương 37