Cô bị anh hôn đến choáng váng. Chợt nhớ tới kiếp trước, lúc đầu anh rất thích hôn cô, nhưng mỗi lần như thế cô đều từ chối. Dần dần, anh không hôn cô nữa.
Cố Vãn biết chắc anh đã nghe rất nhiều tin đồn về mình và Mạnh Thư Hành ở bên ngoài, vẫn đang chờ anh trở mặt hoàn toàn với mình, hoặc cãi nhau với cô một trận, sau đó đuổi cô ra khỏi nhà họ Hoắc...Vậy nhưng đến khi anh đi đánh giặc về, cũng chưa từng nhắc tới chủ đề có phải cô có người đàn ông khác không, có phải cô cũng là người phụ nữ dâm loàn giống như mấy người đàn bà nhiều chuyện kia nói.
Thậm chí không hề chủ động nhắc tới cái tên "Mạnh Thư Hành".
Từ trước đến giờ, anh đều thuộc phái hành động, không vui thì "xử" nhau trên giường! Dứt khoát giày vò cô đến nỗi ngay cả sức lực để nhớ tới Mạnh Thư Hành cũng không còn.
Vì thế, kiếp này này cô không còn ngốc nghếch thích Mạnh Thư Hành nữa, mà muốn một lòng một dạ ở bên cạnh anh, đối xử tốt với anh, liệu quan hệ của hai người họ có được cải thiện không?
Có lẽ, nụ hôn dịu dàng như thế chính là bắt đầu của sự thay đổi chăng?
"Khi hôn cũng không tập trung?" Hoắc Tây Châu cảm thấy người phụ nữ trong ngực đang thất thần thì có chút tức giận. Anh đưa răng dùng sức cắn lên môi Cố Vãn một cái.
"Á!" Cố Vãn bị đau, chợt phục hồi tinh thần.
"Đang nghĩ gì đấy?" Hoắc Tây Châu buông Cố Vãn ra, ánh mắt nhìn cô chằm chằm, hơi thở gấp gáp hỏi.
"Là...lúc nãy ở trong bữa tiệc, tôi nghe nói… Nói anh thật ra không thích phụ nữ."
Thấy nét mặt Hoắc Tây Châu hơi u ám, Cố Vãn biết mình đã đắm chìm trong hồi ức quá lâu, vội vã mở to mắt nói một câu xin lỗi.
"Bọn họ nói anh… không thân thiết với phụ nữ."
Cố Vãn không phải nghe mấy lời nói này ở trong bữa tiệc, nhưng tin đồn này là thật. Đúng là có người đồn Hoắc Tây Châu không thích gần gũi với phụ nữ, không thích đàn bà, thậm chí cơ thể có bệnh gì khó nói, không thể đến gần phụ nữ.
Tin này do người cùng đi du học nước ngoài với Hoắc Tây Châu đồn đại. Chỉ vì lúc ở nước ngoài, biết bao người phụ nữ phong tình vạn chủng lần lượt đến bên cạnh, thậm chí còn trần truồng nằm trên giường chờ đợi anh. Vậy mà anh chẳng nhận lấy, thậm chí đen mặt, vô tình ném người ta ra ngoài…
Hoắc Tây Châu sửng sốt rồi bật cười.
Hiển nhiên anh đã nghe lời đồn này.
“Nói như vậy, em thật dũng cảm khi thích một người đàn ông chẳng muốn gần gũi phụ nữ.”
“Ừm.” Cố Vãn còn nghiêm túc khẽ gật đầu, thể hiện bản thân rất đồng tình với câu nói này.
“Vì sự dũng cảm của em nên tôi sẽ thưởng cho em thêm lần nữa.” Hoắc Tây Châu nói, lại muốn tiến lên.
Cố Vãn vội lấy tay che miệng mình, nụ hôn của anh vừa hay đáp xuống bàn tay của cô. Hơi ngứa một chút, trêu đùa khiến lòng cô run rẩy.
“… Tây Châu, anh, tôi phải đi rồi.”
Trông thấy ngọn lửa trong mắt Hoắc Tây Châu càng ngày càng bùng cháy, Cố Vãn sợ anh cứ thể mà… ăn cô. Dù sao, với tính tình ngạo mạn và ngang bướng của mình thì anh có thể làm bất cứ chuyện gì.
Cô đẩy anh ra: “Hơn nữa, hôm nay là đại thọ của Tổng tư lệnh, lại còn ồn ào lớn thế. Chẳng phải anh cần đi xử lí sao?”
Cô nhỏ giọng nhắc nhở: “Trong nhà còn một cỗ thi thể đó.”
Hoắc Tây Châu lại chỉ nói: “Tôi đã xử lí xong những chuyện kia, em không cần lo lắng.”
“Em còn chưa gả cho tôi nhưng lại có lòng lo lắng nên tôi sẽ nhận nó.” Rốt cuộc, Hoắc Tây Châu cũng lùi về sau, song, chẳng đứng dậy rời đi mà ngồi bên cạnh: “Bây giờ, nói cho tôi nghe xem làm thế nào mà em thông qua cuộc kiểm tra của mẹ và bà nội vậy?”
Nhập Số Chương Để Tìm Chương VD: 200
[Dân Quốc] Phu Nhân Trốn Chạy Thời Loạn Thế
Chương 46
Chương 46